
chí hận không thể đem người của khách điếm này
giết sạch không chừa một ai, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy Lăng Tây Nhi quay lại, sự giận dữ trong lòng hắn từ từ giảm xuống, cho đến khi
hắn ôm nàng vào ngực, sự tức giận dường như biến mất. Nếu không Lăng
Tây Nhi sao còn mạng nằm dưới thân hắn hỏi cái gì tại sao buồn cười như
vậy!
“Ngươi muốn
không phải là kết quả này sao? Ta chỉ muốn giúp ngươi!” Lăng Tây Nhi đắc ý dào dạt mở miệng, nàng giúp hắn nói giúp với Lãnh Tuyệt Tâm rồi không phải sao?
“Ta không
cần” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, lúc này hắn muốn thay đổi kế hoạch,
không làm con rùa rút đầu nữa mà đánh thẳng vào bên trong của kẻ thù.
Hắn muốn đem Thiên Địa Thịnh của Lãnh Tuyệt Tâm đánh cho tan tác và tiệu diệt một cách quang minh chính đại dù vẫn nghĩ để tiêu diệt kẻ thù uy hiếp Đoan Tuấn vương triều hắn sẽ không từ một thủ đoạn nào!
“Không cần
sao?” Lăng Tây Nhi giận dữ quay mặt lại, con bà nó, chờ nàng làm xong
tranh thủ trở lại mới nói không cần! Hai mắt nàng mở thật lớn, ánh mắt vô cùng không kiên nhẫn.
Đoan Tuấn
Mạc Nhiên đột nhiên nhìn chăm chú gương mặt nhỏ nhắn của nàng không
nói gì, dưới ánh nến Lăng Tây Nhi dường như có một loại ma lực khiến sự
tức giận trong lòng hắn giảm xuống. Hắn vươn những ngón tay sạch sẽ
trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve khắp gương mặt nhỏ nhắn, cảm giác của da
thịt nàng thật mịn màng và mềm mại khiến ánh mắt hắn lóe lên những tia
ấm áp. Mi mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên hạ xuống, ánh mắt dừng lại trên đôi
môi anh đào hồng tươi, nhìn một cách chăm chú không nói gì.
Lăng Tây Nhi ngây người, tim nhảy lên thình thịch, ánh mắt mở ra ngày càng lớn, thật lớn, cuối cùng đột nhiên nhắm mắt lại, đợi nụ hôn trong truyền thuyết phủ xuống một lần nữa.
Đoan Tuấn
Mạc Nhiên ngơ ngác nhìn Lăng Tây Nhi, khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng
gần, trong lúc gần trong gang tấc, hắn dừng lại có chút do dự!
“Đặc sắc!
Thật đặc sắc!” đột nhiên vài tiếng vỗ tay không đúng lúc vang lên, phá
tan sự yên lặng. Lăng Tây Nhi kinh ngạc ngước lên, gương mặt nhỏ nhắn
xoay qua nhìn, đứng tại cửa phòng là Long Thanh một thân áo quần màu đen lãnh khốc đến cực điểm, nhưng nét mặt tươi cười . Hắn thong thả tiến
lên, hơn nữa còn xoay người có lòng tốt đóng cửa lại, sau đó ngồi
xuống. Hai tay để sau đầu, bày ra một vẻ mặt thật đáng yêu “Các ngươi
tiếp tục đi, ta có lòng tốt đến đây giúp đóng cửa phòng lại mà thôi”
Đoan Tuấn
Mạc Nhiên không nói gì, đầu cũng không thèm quay lại, ánh mắt đột nhiên
trở nên âm độc, tiếp theo đó bàn tay to chợt chém tới, hung hăng hướng
về phía Long Thanh đánh ra một chưởng.
“A!” Lăng Tây Nhi hoảng hốt kêu một tiếng, sợ hãi nhìn sang.
Bang….,
trong phòng vang lên tiếng ầm ầm của cái bàn bị gãy đổ kế tiếp là một sự yên lặng chết người. Sau đó dưới lầu vọng lên tiếng thét chói tai của
tiểu nhị, nhưng chỉ trong nháy mắt, tiếng thét dừng lại giống như vừa bị người chặt đứt yết hầu. Lăng Tây Nhi khiếp sợ mở mắt ra, trước mặt đã
không còn bóng người, chỉ có những mảnh vụn của cái bàn bị gãy, hai cánh cửa cũng bị chấn động rớt xuống một nửa, khua rầm rầm trong gió, sau đó cái giường lớn cũng ầm ầm một tiếng…..Lăng Tây Nhi từ đống đổ nát thảm
thương bò ra, khóc không ra nước mắt, thảm rồi, đêm nay nàng sẽ ngủ ở
đâu?
Ánh trăng sáng lung linh phản chiếu trên mặt hồ yên tĩnh, tiếng côn trùng
rã rít vang lên thật cô liêu, nhưng vẻ yên tĩnh đó rất nhanh bị hai bóng người phi thân đến phá tan.
“Lòng dạ thật độc ác” thân thể trầm ổn cao lớn của Long Thanh vừa xuất hiện,
lập tức cười hì hì lên án. Chỉ cần một chưởng khiến kẻ này phơi thây nơi khách điếm, mặc dù không nhìn thấy ai ra tay nhưng một màn này coi như
chuyến đi gặp Diêm vương của hắn cũng không tệ.
“…” Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, con ngươi màu nâu lạnh lùng ngày càng âm trầm, dáng người màu trắng dưới ánh trăng sáng tỏ, tạo cho hắn một
phong cách rất đặc biệt, ẩn chứa vẻ hận đời.
“Gia, mặc dù ta là thuộc hạ của ngươi, nhưng chúng ta còn một quan hệ khác
không phải sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng là huynh đệ cùng bái sư học
nghệ hơn mười năm, ngươi sẽ không vì chuyện nhỏ ấy mưu sát…” Hắn không
nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của người nào đó, chấp tay sau lưng, tiếp tục
lạnh nhạt mở miệng, lời còn chưa dứ đối phương không nói gì mất kiên
nhẫn đánh ra một chưởng về phía hắn. Long Thanh hét lên sợ hãi, thân thể linh hoạt giống như con rồng bạc bay vút lên, thân hình lộn một vòng
giữa không trung thuận đáp xuống nơi an toàn.
“Nếu không phải ngươi có tin tức giá trị thì…” Những lời kế tiếp bị tiếng hừ lạnh như băng đến cực độ bao phủ, vẻ không kiên nhẫn trong đôi mắt vừa
to vừa tròn sang lấp lánh ngày càng trở nên mãnh liệt, lửa giận nóng rực bùng lên dữ dội.
“Dĩ nhiên ta có tin tức!” Long Thanh thấy hắn giận đã đủ, sửa lại dáng vẻ phóng đãng không kềm chế cười hì hì,
làm giống như đang dâng lên một vật quý đi đến trước mặt Đoan Tuấn Mạc
Nhiên.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên thu hồi thế tấn công sắc bén, đứng chắp tay sau lưng,
gương mặt nhỏ nhắn lạnh như băng càng lộ vẻ âm trầm và ác độc. Hắn không