
nhưng có sự khác
nhau rồi.
“Ta đã hai mươi tám tuổi rồi!” Hắn tức giận nhấn mạnh, phùng mang trợn má, đôi mắt to đen long lanh không kiên nhẫn trừng lớn.
“Cái gì? Hai mươi tám rồi?” Ôi ôi, lần
đầu tiên biết tuổi thật của Đoan Tuấn Mạc Nhiên! Thật là rúng động! Dùng cái gì bảo dưỡng tốt như vậy chứ?
“Thế nào, bây giờ có thể rồi sao?” Hắn cúi đầu, lại lần nữa bị Lăng Tây Nhi ngăn cản: “Cái gì có thể?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không kiên nhẫn nhăn nhăn mày, tiểu nữ nhân này đang chơi chữ sao?
“A a, ngươi không cần dùng cái loại ánh
mắt giết người này nhìn ta, chỉ là ta không chuẩn bị sẵn sàng, thích một người cũng không cần như vậy…” Nàng khoa tay múa chân, khuôn mặt nhỏ
nhắn đỏ bừng rất đáng yêu.
“Ngươi là thê tử của ta!” Người nào đó
một lần nữa không kiên nhẫn nhấn mạnh, giọng điệu lạnh như băng làm cho
Lăng Tây Nhi không khỏi rùng mình, xem đi xem đi, bệnh tâm thần bắt đầu
rồi.
“Nhưng mà ta là giả mạo!” Cổ nàng ngẩng
cao, cãi chày cãi cối nói. Nàng còn đang phân vân không biết có muốn đem Đoan Tuấn Mạc Nhiên trả lại cho tiểu thư không!
“Ta đã nói với ngươi, chỉ cần ngươi gả
vào vương phủ, liền vĩnh viễn là thê tử của ta, chuyện này vĩnh viễn
không có khả năng thay đổi!” Ánh mắt hắn tà mị nhìn nàng, giọng điệu âm
độc mà khí khái.
“Nhưng chẳng lẽ bởi vì danh phận nên mới ‘ấy ấy’ sao?” Nàng nghiêm túc mở miệng.
“Ấy ấy?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở mình mắt trợn trắng, trời ơi, nàng là một cô nương như thế nào như vậy…
“Đúng vậy, chẳng lẽ là bởi vì ta gả vào
vương phủ nên phải cùng ngươi này nọ này kia à?” Nàng chớp chớp đôi mắt
to, ánh mắt vô cùng trong sáng nhưng nói ra lời nói làm cho Đoan Tuấn
Mạc Nhiên có chút ngượng ngùng.
“Ngươi… Chết tiệt, ngươi thật sự không rõ sao?” Hắn bắt đầu nghiến răng, tiểu nữ nhân này rốt cuộc muốn như thế
nào mới bằng lòng đi vào khuôn khổ, hắn làm như vậy cũng không phải vì
tương lai của hai người họ sao?
“Rõ cái gì cơ?” Nàng nháy nháy mắt, trong ánh mắt là vẻ khó hiểu.
“Không rõ tại sao ta đối ngươi như vậy?” Hắn bất mãn chu đôi môi đỏ mọng, trong đôi mắt to đen long lanh chứa đựng sự ai oán.
“Nếu biết còn hỏi ngươi làm chi?” Nàng chột dạ mở mắt, ánh mắt đảo qua ngực hắn.
Hắn chán nản, hai tròng mắt ai oán nhìn
chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của
nàng đột nhiên trở nên đỏ bừng, tựa như hoa đào rất mê người trong mùa
xuân, hắn đột nhiên mím môi cười, phảng phất giống như hiểu rõ cái gì,
cúi người xuống ở bên tai của nàng nói nhỏ: “Ta biết ngươi muốn cái gì…
Ngươi thầm muốn nghe một câu…” Hắn dừng lại, cố ý nhìn khuôn mặt nhỏ
nhắn của nàng, chính là không đem vài chữ kia nói ra.
“Cái gì cái gì?” Nàng giả bộ hồ đồ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ hơn, tựa như tôm luộc hấp dẫn lòng người.
“Ta, thích, ngươi!” Hắn nhả ra từng chữ
một, nói rất chậm rất rõ, tiến thẳng vào tâm trí của nàng, một đôi mắt
đen như mực sâu như biển có ý sâu xa, so với đêm yên lặng càng tịch
mịch, so với biển mênh mang càng trầm tĩnh, lại như phát sáng long lanh đến thế, tựa như chim ưng sắc bén vậy, phảng phất muốn xuyên qua mắt
thấu tận đáy lòng nàng.
Nàng trố mắt nhìn lên, từ đầu đến chân
nhuộm một màu đỏ ửng, nàng thẹn thùng cúi khuôn mặt nhỏ nhắn, hàm răng
cắn chặt môi anh đào, có chút ngượng ngùng, có chút chờ mong, lại có
chút bối rối.
Xem dáng vẻ kích động của nàng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười khẽ, khóe môi chậm rãi câu dẫn, hắn lập tức biết, chỉ
cần câu nói một câu này thôi là có thể thu phục được tiểu nha đầu kỳ
quái kia rồi, xem ngươi còn không chịu ngoan ngoãn sao…
“Tại sao không phải yêu?” Vài giây sau
lúc nàng nheo mắt, trong ánh mắt tràn ngập sự bất mãn, cái miệng nhỏ
nhắn cũng đô chu lên. Nàng không biết mình bởi cái gì mà không được tự
nhiên, nhưng trong lòng có một loại cảm giác thấp thỏm, nàng chỉ là giả
mạo, có thể sao?
“Hả?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên thất kinh, bất
đắc dĩ trợn mắt trắng, người này đúng là một nữ nhân không biết thỏa mãn mà, được một tấc lại muốn tiến một thước!
Ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên tối sầm
lại, tách hai chân của nàng ra, càng lấn sát thêm vào chỗ tư mật: “Lăng
Tây Nhi, ngươi vừa phải thôi nhé, ta không có kiên nhẫn nhiều vậy đâu!”
Khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, nhẹ nhàng cắn lên nhũ hoa của nàng một cái.
Tây Nhi lập tức bị đau đớn, vẻ ai oán trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng
thêm rõ ràng, bây giờ nàng giống như một con vịt trên lò nướng, được cho ăn no rồi, làm sạch sẽ, chỉ còn chờ mang tới nướng mà thôi!
“Hãy nói ngươi cũng thích ta!” Bàn tay to thô ráp vuốt dọc theo đường cong trên lưng xuống phía dưới, ngón tay di chuyển tới đâu khiến nơi
đó run lên từng đợt.
“Ngươi… Ai nói ta thích ngươi?” Nàng hít một hơi thật mạnh, thân thể
nóng hổi sớm trở nên mẫn cảm đã bán đứng lòng nàng rồi , nhưng bên
ngoài nàng vẫn còn mạnh miệng, ánh mắt không kiên nhẫn nhìn hắn một
cách ngạo nghễ.
“Không nói cũng được, dù sao trong lòng của ngươi nghĩ như thế nào ta biết là được rồi!” Hắn tự đắc cười nhẹ, một màn đại hội võ lâm kia cho hắn thấy rõ lòng của Lăng Tây Nhi, cũng thấy rõ lòng mình, ngay cả