
ơi đích thân xuất hiện lại là việc phi thường ngoài ý muốn của ta!” Thái hoàng thái hậu cười rộ một tràng lạnh lùng, bà đã sớm chuẩn bị tốt việc chịu chết, cho dù chết, bà cũng quyết không cầu xin nàng.
“Sao người có thể là bà nội ruột của Đoan Tuấn Mạc Nhiên chứ!” Tây Nhi cũng không thèm để ý đến vẻ trào phúng của bà ta, chỉ là tự nhiên đứng dậy: “Chén thuốc đặt ở đây, có dùng hay không là chuyện của người, nhưng với ta thì đã kết thúc nghĩa vụ của con cháu!” Nàng biết đây chính là trò lạt mềm buộc chặt, càng rụt rè, bà già kia lại càng dễ sập bẫy.
Ngày thứ hai, vẫn cho Lục Nhi đem chén
thuốc đưa qua đó như cũ, sau đó trở về phòng mình ở hậu viện, đóng cửa
từ chối tiếp khách.
Lần ba, Tây Nhi cố ý để cho Lục Nhi mang thuốc trễ một canh giờ, lần này là chính thái hoàng thái hậu sai thái
giám tới thúc giục, Lục Nhi theo tiểu thái giám đi rồi, nàng ở sau khung cửa mím môi cười, cười thật rạng rỡ xinh đẹp. Nàng giương mắt nhìn lướt qua phía chân trời, mặt trời không biết đã trốn vào phía sau mấy tầng
mây từ lúc nào, sắc trời hoàng hôn nặng nề, mây đen dày đặc, trời chuyển mưa, cũng tốt, rất nhanh sau cơn mưa trời sẽ lại sáng!
“Ta muốn biết mục đích của ngươi!” phía sau truyền đến thanh âm tức giận của Mộng Nhan, nàng tiến lên, ánh mắt sắc bén, nàng nhìn ra được, mục đích thật của Lăng Tây Nhi không
phải đơn giản là vì chữa bệnh cho hoàng thái hậu như vậy.
“Mục đích? Ta thì có mục đích gì chứ?” Tây Nhi đảo mắt, trong lòng mặc dù có xấu hổ, nhưng phải vì tương lai tươi sáng cho muôn dân.
“Ta sẽ không để cho ngươi thương tổn bà bác!” Nàng ta tiến lên, ngăn cản con đường phía trước mặt Tây Nhi.
“Được thôi, thuyết phục bà bác ngươi từ bỏ kế hoạch sáu mươi năm kia, như vậy tất cả mọi người đều tốt đẹp!” Tây Nhi nhướn mày, khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh lùng, nàng không
phải con người lạnh lùng, nhưng chỉ cần là người thương tổn Đoan Tuấn
Mạc Nhiên, nàng sẽ không nhân từ nương tay, chỉ muốn cho nàng ta một
chút giáo huấn nho nhỏ mà thôi!
Trầm mặc, Mộng Nhan do dự mất vài giây, rốt cục nhíu mày: “Đưa ta vào cung!”
Duyên Hi cung, thái hoàng thái hậu vì
không kịp thời dùng thuốc mà có vẻ phi thường khó coi, bà ta không kiên
nhẫn vỗ vào đầu giường, mỗi lần ngẩng đầu nhìn quanh, ánh mắt lo lắng mà đỏ đậm, bây giờ bà ta đã thật sự tin tưởng vào chén thuốc của Tây Nhi,
phảng phất một ngày không có, trong lòng giống như nghĩ tới thì toàn
thân đang bình thường sẽ trở nên khó chịu.
“Tiểu Đặng Tử chẳng lẽ vẫn chưa về sao?” Bà ta không kiên nhẫn mà mở miệng, thái giám bên cạnh nhanh nhẹn tiến lên thấp giọng trả lời: “Vẫn chưa quay về thưa thái hoàng thái hậu!”
“Một đám người ngu ngốc, chỉ có một ít chuyện này cũng làm không được!” Bà ta càng lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, hai chân mày gắt gao nhíu chặt, cơn tức giận to lớn cơ hồ muốn giết người.
Lục Nhi tới, chén thuốc vừa được dâng
lên đã bị Lăng Tây Nhi ngăn lại, nàng nhướn mày hướng mắt nhìn bà ta,
sau đó lại chuyển mắt nhìn lướt qua Mộng Nhan.
“Ngươi có thể đi ra ngoài trước không? Ta muốn nói chuyện cùng bà bác!” Mộng Nhan thấp giọng nói, tiến lên đè lại hai tay đang huơ loạn của
thái hoàng thái hậu, kinh ngạc nhìn thấy đôi mắt đỏ đậm hoảng loạn của
bà.
“Trước mắt khoan hãy đi, đưa chén thuốc cho ta trước đã!” thái hoàng thái hậu không để ý tới nàng, chỉ biết lớn tiếng kêu la, hai tròng mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm chén thuốc trong tay cùa Tây Nhi.
“Người cứ nói chuyện với Mộng Nhan trước đã!” Tây Nhi nheo mắt, trong chén thuốc bỏ cây thuốc phiện mặc dù là kế sách vô cùng tệ hại, nhưng mà chỉ có như vậy nàng mới lay chuyển được cái
người thái hoàng thái hậu bảo thủ này!
Duyên Hi cung, thái hoàng thái hậu gắt
gao nắm chặt tay của Mộng Nhan, trong lòng chỉ tràn đầy một ý nghĩ về
chén thuốc kia mà Tây Nhi đưa tới.
“Bà bác, tại sao người lại muốn làm
như vậy? Người có biết hay không, ở trong lòng của người dân Phiên quốc
chúng ta người là một thiên thần, sáu mươi năm trước ngài đích thân xuất giá dẹp loạn Phiên quốc cùng nguy cơ từ phía Đoan Tuấn vương triều, qua sáu mươi năm này, bậc trưởng bối mà ta tôn kính nhất chính là ngừơi….” Mộng Nhan thấp giọng nói, nàng vĩnh viễn không quên được thời khắc chấn kinh khi nghe được tin tức này, nàng không tin người bà mà mình vẫn
kính yêu lại bán đứng quốc gia mình, người cháu mà chính mình nuôi nấng.
Hít một hơi thật sâu, đem phiền toái trong lòng đè nén lại, thái hoàng thái hậu nhíu mày cười nhạt một tiếng: “Cháu à, đây chính là số mệnh của ta, sáu mươi năm trước, chính xác là ta
mang theo sứ mạng như vậy mà xuất giá, vốn định đến lúc chết cũng sẽ đem sứ mạng này theo vào trong quan tài, nhưng lại thật không ngờ….” Là chính Đoan Tuấn Mạc Nhiên bạc tình bội nghĩa làm cho bà ta lại lần nữa
dấy lên cái ý niệm này trong đầu, còn có làm cho vương triều Đoan Tuấn
từ trên tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên rơi vào tay Phiên quốc, như vậy nàng
cũng coi như đã xứng với liệt tổ liệt tông rồi!
“Bà bác, ngài có biết hay không, chuyện này một khi bị hoàng thượng biểu ca biết được…” Mộng Nhan không dám tưởng tượng, thái hoà