Polaroid
Vô Diệm Vương Phi

Vô Diệm Vương Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327813

Bình chọn: 8.5.00/10/781 lượt.

ng thái hậu rốt cục còn mặt mũi nào mà đối mặt với Đoan Tuấn Mạc Bắc.

“Người duy nhất ta phải xin lỗi

chính là hắn….Nhưng tên đã trên dây không thể không bắn được, phụ hoàng

ngươi đã trắng trợn khởi binh, thật ra hắn đẩy ngươi tới vương triều

Đoan Tuấn bởi vì bên cạnh ta là có mục đích để thuận tiện cho ngươi giám sát ta mà thôi!” thái hoàng thái hậu nhẹ thở dài một hơi, việc Mộng Nhan đích thân xuất hiện, chính là lần nữa nhắc nhở bà còn có sứ mạng

bên mình!

“Bà bác, hãy nể mặt việc Tây Nhi chữa bệnh cho ngươi, nể mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên là cháu ruột của người, nể

mặt hoàng thượng biểu ca, ngươi từ bỏ đi mà, viết thư cho phụ hoàng, bảo hắn lui binh đi!” Mộng Nhan đứng dậy, đã chuẩn bị xong bút lông và giấy viết thư.

“Nhan nhi, ta còn chưa từng trách

ngươi nói bí mật này cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên biết, không ngờ ngươi còn

ăn cây táo, rào cây sung!” Bà ta thở phì phì mà mở miệng, ngồi thẳng dậy.

“Bà bác, ta chỉ vì thái bình của dân chúng trong thiên hạ!” Mộng Nhan kiên trì, nàng đem bút ấn vào trong tay thái hoàng thái hậu.

“Ngươi thật ngu ngốc, ta không có

một đứa cháu ngoại như vậy, cái gì mà thiên hạ, cái gì mà dân chúng thái bình, nói thứ dễ nghe đó làm gì? Là phụ hoàng của ngươi từ sáng đến tối đều ép ta, bắt ta tìm cơ hội thích hợp, bây giờ thế nhưng lại nói với

ta cái gì mà thái bình của dân chúng trong thiên hạ! Mộng Nhan, ta chỉ

là một bà lão cô độc sắp chết, ta không thể lo được nhiều như vậy, ta

bây giờ chỉ muốn chén thuốc kia, ngươi đi ra, gọi tiểu tiện nhân kia tới đây, đưa chén thuốc cho ta, các ngươi đều đi đi, ta không nghĩ muốn gặp lại các ngươi!” Bà ta khàn giọng mà rống to, Lăng Tây Nhi ở phòng

ngoài nhẹ thở dài một hơi đặt chén thuốc vào tay bà ta, bà ta không nói

hai lời, ngẩng đầu một hơi uống cạn, cũng không sợ đắng, sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, ánh mắt thoã mãn hiện rõ trên nét mặt.

“Thái hoàng thái hậu, ta khuyên

người hãy để cho Mộng hoàng lui binh đi, nếu không từ lúc này trở đi, ta sẽ lại không mang thuốc cho người nữa!” Ba ngày, chỉ ba ngày lượng thuốc cũng đã đủ!

“Ngươi đang uy hiếp ta?” thái hoàng thái hậu ngẩn ra, bất quá nói thật đúng là bà ta đang sợ hãi lời uy hiếp này.

“Không phải uy hiếp, chỉ hy vọng

người không cần đi quá xa, ông trời có đức hiếu sinh, chẳng lẽ người

thật muốn nhìn thấy cảnh sinh linh đồ thán sao?” Tây Nhi khẽ thở dài, để giấy bút trước mặt bà ta.

“Ta sẽ không viết, ngươi không cần suy nghĩ viễn vong!” Thái hoàng thái hậu giận giữ nói, vung tay lên, hất tung toàn bộ giấy mực lên, khoé môi không ngừng run rẩy.

“Buổi trưa ngày mai, ta sẽ ở trong phủ vương gia đợi ngài đưa phong thư này tới, thư đến chén thuốc sẽ dâng lên!” Tây Nhi khẽ thở dài, thật không ngờ còn phải đi tới bước đi này.

“Ngươi không cần suy nghĩ viễn vong! Ta dù chết ngay tức khắc cũng sẽ không viết phong thư này!” Bà ta ồn ào lớn tiếng, bắt thái giám đuổi hai người ra ngoài.

Tây Nhi vốn đã tính trước nên chỉ cười,

trừ khi là người có nghị lực phi thường, nếu không, không ai có thể

chống cự được phát dụng của độc nghiện!

Trở lại vương phủ, người được phái đi

Giang Nam rốt cục đã mang tin tức về, phía sau hắn chính là hai người đã lâu chưa gặp_Lãnh Tuyệt Tâm cùng Lâm Kiếm Hồng.

Không có thiên ngôn vạn ngữ, chỉ có ánh

mắt trong lúc giao nhau, chỉ là một ánh mắt nhàn nhạt, chỉ một cái nắm

tay nhẹ nhàng, từng chút tình ý đều chạy về nơi đầu ngón tay, Tây Nhi

nét mặt tươi cười tràn đầy tự tin.

Cửa khẩu Sơn Hải tựa lưng vào dãy núi

xa, trên núi tuyết động nhiều năm không thay đổi, từng bụi cây cỏ hiếm

hoi run rẩy trong từng trận gió lạnh, tuyết trắng như sương bao trùm cả

một vùng đất rộng lớn, địa hình trên núi lại hiểm trở thủ dễ khó công,

cáo khỉ chim thú làm cho khó khăn đi lại, hoàn toàn không có chút lợi

ích. Vị trí này lấy dãy núi làm lá chắn cho cửa khẩu Sơn Hải chính là

vùng biên giới hiểm yếu của vương triều Đoan Tuấn, binh lính của vương

triều Đoan Tuấn đều đóng ở chân núi, khí hậu mặc dù giá lạnh, nhưng mà

chiến hoả mấy ngày liền nhưng lại rất gọn gàng, Mộng hoàng đúng là vẫn

còn kiêng kị sức mạnh của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ba ngày qua tới nay chỉ

là phái binh tới biên giới quan sát địa hình, chung quanh mui thuyền

binh thư là vô số binh lính đứng đông nghịt để bảo vệ hắn.

“Phụ hoàng, đến tột cùng người còn

chờ cái gì? Chúng ta đã mất đi thời cơ trước đó, chẳng lẽ còn phải đợi

Đoan Tuấn Mạc Nhiên tự mình mang binh đánh tới cửa sao?” Nhị hoàng

tử không kiên nhẫn lên tiếng, hắn luôn luôn lỗ mãng, hữu dũng vô mưu,

chờ đợi đến được thế này là đã cạn kiên nhẫn của hắn, theo ý nghĩ của

hắn, bất kể tất cả, trứơc hết tấn công rồi bàn tiếp, bảo hắn cái gì mà

Vương gia ác ma, chiến tranh, chủ yếu là phải ra tay thật nhanh!

“Chờ tin tức của bà bác ngươi, ta

tin tưởng bà ấy nhất định có biện pháp loại bỏ Đoan Tuấn Mạc Nhiên!

Hoàng nhi à, ngươi không cần sốt ruột, nếu không cần tốn một binh một

tốt mà vẫn trừ bỏ được Đoan Tuấn Mạc Nhiên, chẳng phải rất tốt sao?

Ngươi chỉ cần mang binh lên biên giới phóng hoả là được rồi, làm thành