
tư thế tấn công, gây áp lực cho tên hoàng đế bất tài kia, tin chắc không quá vài ngày, từ chỗ bác ngươi nhất định có tin chiến thắng truyền
đến!” tính toán của Mộng hoàng đụng phải khắc tinh, Đoan Tuấn Mạc
Nhiên xuất hiện ra tay là cố kỵ với hắn, ngay nơi có trên dưới năm trăm
binh mã, có thể đem công chúa Mộng Nhan của hắn cướp đi mà thần không
biết quỷ không hay, tất nhiên hắn không dám đánh rắn động cỏ, thật sự
chọc giận Đoan Tuấn Mạc Nhiên, sợ rằng qua một đêm, đầu của hắn sẽ không còn nữa!
“Haizz Nhị ca à, võ công của Đoan
Tuấn Mạc Nhiên kia ngươi cũng đã gặp qua rồi, không thể coi thường, ta
cảm giác chủ ý này của phụ hoàng là không sai, chúng ta chỉ cần ngồi chờ làm ngư ông đắc lợi là được rồi!” Đại hoàng tử da tay trắng trẻo
không nhanh không chậm mở miệng, trong tim của hắn vẫn giống như trước
luôn kiêng kị võ công của Đoan Tuấn Mạc Nhiên!
… … . .
“Nương Nương, thợ rèn Trương ở thành đông vừa tới, nói là thứ gì đó mà nương nương muốn làm đã xong rồi!” Ngày thứ tư, vừa mới ăn cơm trưa xong, Tây Nhi cùng Lãnh Tuyệt Tâm và
Lâm Kiếm Hồng thương lượng đối sách, Lưu An lập tức vội vàng đi vào bẩm
báo.
“Thật sao?” Tây Nhi hưng phấn
đứng lên, rốt cuộc đã đợi được thứ nàng muốn rồi, biên giới vẩn chưa
truyền đến tin tức khai chiến, chỉ mong là tới kịp!
“Ta mang các ngươi đi xem thứ này!” Tây Nhi kích động hẳn lên, hai tay đỡ bụng vội vàng tiến lên phía trước dẫn đường, đi qua cửa hông, phía sau hoa viên, đi tới phòng ở nơi góc
hậu viện, trước cửa, thật sự chính là thợ rèn Trương đang cung kính tiến lên hành lễ: “Vương phi nương nương, thứ mà ngài muốn tiểu nhân bốn
ngày bốn đêm không ngủ gấp gáp chế tạo đã xong, nương nương nhìn sơ qua
xem có hài lòng hay không!” hắn xoay người, đem tấm vải đỏ phủ lên
trên chiếc xe đẩy tay kéo xuống, một khẩu đại pháo thần võ thình lình
xuất hiện trước mắt.
Tây Nhi tiến lên, kiểm tra thật cẩn thận lúc sau mới gật đầu, phân phó Lưu An đem toàn bộ số bạc còn lại giao
hết cho thợ rèn Trương, sau đó đi vào trong phòng, đem thuốc nổ mấy ngày này nghiên cứu chế tạo đặt vào trong đại pháo.
“Cái này….” Lãnh Tuyệt Tâm chưa
từng biết đến được cái tên, nhưng mà ngẫm lại, nhất định có liên quan
đến thứ mà Tây Nhi đặt vào miệng võ đại pháo chắc chắn.
“Cái này chính là đại pháo thần võ!” Tây Nhi đắc ý trợn tròn đôi mắt, bây giờ việc phải làm chính là đi thử
đại pháo, tầm bắn bao nhiêu, có thuận lợi bay ra hay không, nàng vẫn còn thật sự chưa có hiểu rõ lắm!
“Nương nương, là Đặng công công, nói là thái hoàng thái hậu muốn gặp ngài!” Lục Nhi vội vàng chạy nhanh vào phòng, nói nhỏ vào tai Tây Nhi.
“Ngươi đi ra nói với Đặng công công là thân thể của ta không thoải mái, không thể vào cung kiến giá!” Tây Nhi nhẹ thở một hơi dài nói, thái hoàng thái hậu kia lúc này nhất định đã chịu đủ nỗi khổ của độc nghiện nha!
“Nhưng mà nương nương, ngài như vậy là kháng chỉ nha!”Lục Nhi mở miệng nói.
“Vậy thì sao? Yên tâm đi, trên tay ta có nhược điểm của thái hoàng thái hậu, bà ấy không dám làm gì ta đâu!” Tây Nhi nhướn nhướn mày, thấp giọng nói, chỉ huy cho Lưu An đẩy đại pháo đến ngoại ô thử pháo.
Trời chiều đầu xuân như là ánh lửa cuồn
cuộn một vẻ tươi tốt xinh đẹp, ánh tím huyễn hoặc nối tiếp chiếu vào nơi bình nguyên thanh u yên lặng này, trong cơn gió trong trẻo lạnh lùng
phản phất mùi thơm ngát dịu nhẹ, vừa mới xa xa nhìn thấy màu sắc của cây cỏ đến gần lại như không có gì, ngoại trừ một dãy tùng bách xanh thẳm
phía xa, vẫn không nhìn thấy được một chút cảnh sắc xinh đẹp quyến rũ
nào khác, ngoại ô thành Đoan Tuấn lại bình thản an ổn không ngờ, nhưng
rất nhanh sau đó bị hai tiếng nổ ầm ầm phá tan sự yên tĩnh.
“Yeah” Tây Nhi kêu to, hưng phấn đến
nhảy dựng lên, nhưng lại làm cho Lâm Kiếm Hồng cùng Lãnh Tuyệt Tâm đang
nhìn nhất thời kinh hãi, hai người tiến lên, một trái một phải, hết mức
cẩn thận giữ nàng lại, trong ánh mắt tràn ngập đau lòng.
“Tây Nhi, chú ý thân thể của nàng, việc này vốn là chuyện của nam nhân, nàng mệt nhọc như vậy ….” Lãnh Tuyệt Tâm thấp giọng nói, hai tròng mắt hẹp dài lập tức nheo lại, nét mặt khó giấu vẻ quan tâm.
“Cẩn thận!” Lâm Kiếm Hồng nhẹ
giọng nói, cười cười săn sóc, nhưng lúc mà hai nam nhân nhìn nhau, trong ánh mắt đều chứa đựng khổ tâm không nói nên lời!
“Lăng Tây Nhi ta có hai vị ca ca
thật sự là phúc đức ba đời, chọn ngày không bằng tranh thủ, hôm nay ta
cùng hai vị ca ca kết bài thành nghĩa huynh nghĩa muội, thế nào?”
Tây Nhi nhìn sang một Lãnh Tuyệt Tâm anh tuấn, lại nhìn sang một Lâm
Kiếm Hồng lạnh lùng, ánh mắt hàm chứa vô vàn tình ý kia làm sao mà không biết, nhưng nàng chỉ có một người, cũng chỉ có một trái tim, đã cho
Đoan Tuấn Mạc Nhiên, chỉ có thể phụ tình hai người.
“Kết nghĩa?” Hai nam nhân ưu tú
nhẹ giọng thì thào, sau một lúc nhìn nhau, trong ánh mắt khổ tâm càng
sâu sắc, nhưng mà nhịn không được thừa nhận điểm đúng đắn, việc bọn họ
có thể làm cũng chỉ có như vậy.
Nắn đất thành lư hương, lấy cây cỏ làm
nhang hương, hai vị nam nhân khí chất dâng trào, một nữ tử xinh đẹp
thanh thoát, đầu gối vừa