
u đó phẫn nộ xoay qua chổ khác. Nàng cái gì cũng không nhìn
thấy bởi vì trên người Đoan Tuấn Mạc Nhiên có khoác trường bào vừa vặn
dài quá đầu gối.
“Ngươi muốn
ngủ tới khi nào?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên thu vẻ mặt đáng yêu của Lăng Tây
Nhi vào trong mắt, cố che dấu ý cười, khóe môi cong lên quyến rũ, không kiên nhẫn dùng chân đá đá nhè nhẹ vào mông của Lăng Tây Nhi.
“Đừng, không nên chạm vào mông của thục nữ” Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn kêu lên,
chuyện gì đây, hại nàng cảm thấy hứng thú một hồi, hừ một đôi chân lớn
hay nhỏ đâu có gì lạ để nhìn! Không bằng tìm chân giò hun khói ăn cho
đã ghiền còn tốt hơn!”
“Thục nữ? Ai vậy?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn chung quanh, vẻ tươi cười tràn ra trên gương mặt nhỏ nhắn.
“Hôm nay tâm tình của ngươi tốt lắm sao?” Lăng Tây Nhi kinh ngạc nhìn nụ cười của
hắn, không dám tin đứng bật dậy, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn
tươi cười đáng yêu như vậy, không giống như lúc giả Nam Cung Ngọc, không hề có chút giả dối nào, cười một cách chân thành.
“Không có” Đoan Tuấn Mạc Nhiên như nhận ra điều gì,gương mặt tuấn tú nghiêm lại, vẻ mặt ác ma không ai thích đã trở lại trên mặt hắn.
Lăng Tây Nhi hối hận rồi, sao lại nhắc nhở hắn, để hắn cười như vậy không tốt sao? Ôi, nàng không nên lắm lời!
“Bây giờ
theo ta đi nhà xí!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, xoay người
đi đến phía sau tấm bình phong thay đổi y phục, sau đó trở ra, một thân toàn trắng, phong lưu phóng khoáng, phong thái như ngọc nếu không kể
đến nét mặt lạnh như băng.
“Bây giờ là ban ngày” Lăng Tây Nhi bất mãn phản đối, ban ngày hắn cũng sợ ma sao?
Có lẽ do giết người nhiều quá, lá gan cũng nhỏ đi một chút!
“Đây là tối
hôm qua, chỉ bù lại thôi” Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh, không thèm quan
tâm lời phản đối của Lăng Tây Nhi, mở cửa phòng “Ta cho ngươi thời gian
một khắc, chuẩn bị tốt rồi đi ra” Hắn muốn chê y phục trên người Lăng
Tây Nhi, lạnh lùng mở miệng.
Một khắc,
con bà nó, nếu phải đợi nàng một khắc, sao không tự mình đi,?Trong thời
gian một khắc chuyện gì cũng có thể giải quyết rồi! Lăng Tây Nhi bất mãn lầm bầm. Nàng rửa mặt, thay y phục, sau đó trang điểm, cuối cùng dù
cuống cả chân tay cũng xong , nhăn nhó đứng trước mặt Đoan Tuấn Mạc
Nhiên.
Nét mặt vẫn
lạnh như băng, nhưng khi ánh mặt trời chiếu vào ngũ quan đáng yêu của
hắn để lộ ra một vẻ quyến rũ mê ly. Đoan Tuấn Mạc Nhiên quay lại cẩn
thận đánh giá Lăng Tây Nhi gật đầu giống như một cụ già, rời khỏi khách
điếm đi về hướng Tây.
“Uy, không phải đi nhà vệ sinh sao? Lăng Tây Nhi gấp rút đuổi theo hắn.
Đoan Tuấn
Mạc Nhiên lãnh đạm cười, quay đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn thanh lệ,
không nói gì chỉ chậm rãi đi về phía trước, từ đầu đường đi tới cuối
hẻm, caí gì cũng không mua, nhưng gian hàng nào cũng dừng lại xem.
“Uy, ngươi
thật ra muốn làm gì? Lăng Tây Nhi xoa bóp đôi chân tê dại của mình,
không kiên nhẫn kêu lên, đi dạo phố sao? Nhưng có ai đi dạo kiểu này,
cái vòng phỉ thúy kia cũng không tệ, không mua cũng nên qua đó nhìn
xem.
“Nè” Đoan Tuấn Mạc Nhiên đặt cái vòng vào tay Lăng Tây Nhi, nàng ngây người, trời ơi, hắn biết đọc suy nghĩ của người khác ?
“Ánh mắt của ngươi nhìn chăm chú cái vòng đó một khắc rồi, sơ rằng ông chủ cũng
muốn đem nó giấu vào trong bao! Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, khóe môi cong lên châm chọc.
Có sao? Nàng có sao? Khát vọng trong mắt nàng rõ như vậy? Nhưng vòng phỉ thúy thật
đẹp, màu xanh ngọc, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, khiến người ta cảm thấy ấm áp. Có lẽ tại ở chung với tảng băng này lâu ngày, hiện tại
Lăng Tây Nhi thích tất cả những vật nhìn có vẻ ấm áp.
Sau khi Đoan Tuấn Mạc Nhiên trả tiền xong, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén,
nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ lãnh đạm như cũ, nhỏ giọng nói “ Chúng
ta đi ăn” Phía sau có hai bóng đen đang bám sát hai người họ.
Tìm một tiểu điếm tinh xảo, bánh ngọt ngon lành và điểm tâm, Lăng Tây Nhi ngồi
xuống, bắt đầu thưởng thức bữa ăn sáng của mình. Rột rột….., đó là tiếng húp nước canh, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngước mắt lên, ngồi đối diện trước
mắt hắn là Lăng Tây Nhi đang ra sức húp một chén điểm tâm,ánh mắt vui
mừng hân hoan, nàng giống như một người dễ thoả mãn, từ lúc mua cái
vòng trên đường, dọc theo đường đi, nàng cười không ngừng miệng cho
tới bây giờ.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhẹ cau mày, nàng không cảm thấy tiếng húp rất lớn sao?
“Hôm nay
chúng ta đi đâu?” Lăng Tây Nhi tranh thủ lúc rảnh rỗi, gương mặt nhỏ
nhắn từ hương vị ngọt ngào của món điểm tâm ngước lên, đôi mắt to chớp
chớp.
“Túy Tiên lâu!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, hai mắt nhìn chăm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Rột!’ Lại
một tiếng húp rất lớn, mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên liếc nàng một lần nữa,
nàng không giống nữ nhi của nhà giàu có, hắn sớm hoài nghi không phải
sao? Nhưng sự tự nhiên không chút giả tạo đó không làm hắn chán ghét.
“Sau đó thì sao?” Nàng tiếp tục hỏi.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói gì, trong ánh mắt có vẻ cảnh cáo, hắn đã phá lệ rồi, một người rảnh rỗi cần gì hỏi nhiều như vậy!
“Nếu Lãnh
Tuyệt Tâm đồng ý cho ngươi