Duck hunt
Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324813

Bình chọn: 10.00/10/481 lượt.

u Trí Lược vô lại, Triệu Nhiễm Nhiễm thì có sự dí dỏm ngọt ngào của một cô gái,

nếu tách ra nhìn riêng, không ai cảm thấy giống lắm, nhưng nếu như đứng

chung đồng thời lộ ra nụ cười, vậy thì không thể không khiến người ta

cảm thán máy di truyền thật mạnh mẽ.

Triệu Nhiễm Nhiễm thấy tâm

tình Triệu lão gia không tệ, nên muốn xuống tay từ chỗ ông trước, thử

thăm dò hỏi, "Ba, mẹ muốn giới thiệu đối tượng cho con, ba có thể khuyên nhủ mẹ hay không."

"Con không muốn?"

Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu, "Con không muốn, thật lòng không muốn."

Triệu lão gia ngừng một lát, có chút sáng tỏ, "Còn nhớ Giang Tiềm?"

Triệu Nhiễm Nhiễm suy nghĩ một lát, không có phủ nhận.

"Vậy cậu ta thì sao?" Triệu lão gia hỏi, "Hai đứa có liên lạc?"

Triệu Nhiễm Nhiễm theo bản năng ngậm miệng, suy nghĩ có nên nói thật hay không.

Mặc dù Triệu lão gia mặt lạnh, nhưng lại rất tỉ mỉ với hai đứa con, lập tức cũng biết mình đã đoán đúng, "Sao ba nghe nói cậu ta có đối tượng khác? Chuyện này là sao? Có gây ra chuyện gì hay không?"

Triệu Nhiễm

Nhiễm liền vội vàng lắc đầu, giải thích, "Anh ấy nói vì giận dỗi với

con, chúng con. . . . . trước khi hòa hảo đã kết thúc rồi."

Triệu lão gia hơi kinh ngạc, lại lập tức không để lại dấu vết gật đầu,

"Chuyện này phải xử lý tốt. Ba vẫn là câu nói kia, con người Giang Tiềm

không tệ, cũng rất để bụng đến con, mấy chuyện giữa các con ba đã nghe

mẹ con nói rồi, không phải phạm vào sai lầm gì lớn, ai không nóng nảy,

với lại con cũng có chỗ không đúng, giận dỗi với người ta trong điện

thoại, làm lính không có tự do, điểm này ba hiểu rõ nhất, nếu muốn ở bên nhau thì phải thông cảm cho nhau."

Triệu Nhiễm Nhiễm rất cảm động, cuối cùng có một người đứng ở cạnh mình, "Ba, mẹ và em trai. . . ."

"Bên mẹ con không có gì lớn, mấu chốt là em con, nó không phải nhằm vào

Giang Tiềm, mà là con kết hôn với ai nó đều không hài lòng, nó không nỡ

gả con đi ra ngoài, ba sẽ tìm thời gian khuyên nó." Triệu lão gia ngừng

một lát lại hỏi, "Vì sao con giận dỗi với Giang Tiềm ở trong điện thoại? Cả mẹ con cũng không nói."

Triệu Nhiễm Nhiễm biết chuyện những

tấm hình kia tuyệt đối không thể nói, vội vàng lắc đầu, "Là con tùy

hứng, không phải chuyện gì lớn."

Triệu lão gia là một người đàn

ông, có thể nghĩ đến chuyện này mà hỏi đã là khó được. "Vậy thì tốt, về

sau không thể như vậy nữa, mặc dù Giang Tiềm có lúc làm việc kích động,

nhưng vẫn là người tốt." Nói xong thu thập hộp cơm, "Ba đi, ngày mai tới đón con, bên phía mẹ con để ba lo, về phần xem mắt, có lẽ cũng chỉ để

con biết thêm vài người, nếu tâm ý con kiên định, thì để ý người khác

làm gì."

Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy Triệu lão gia nói rất đúng,

tấm lòng cô dành cho Giang Tiềm sẽ tuyệt không thay đổi, những người

khác quản họ khỉ gió là ba đầu hay sáu tay, theo ý cô thì họ chỉ là quái thú.

Buổi sáng Giang Tiềm gọi điện thoại tới dây dưa một lúc

lâu, bảo cô nhất định phải mở quà Valentine ra. Triệu Nhiễm Nhiễm đưa

Triệu lão gia đi, rồi lấy hộp quà ra, tháo giấy gói ra từ từ, rồi mở cái hộp nhỏ ra, trong nháy mắt đồ vật bên trong nhanh chóng làm lóa mắt cô.

Triệu Nhiễm Nhiễm vui vẻ, còn tưởng rằng là thứ gì mà thần bí như vậy, thì ra là một cành hoa hồng làm từ thủy tinh. Tầng tầng lớp lớp cánh hoa màu

đỏ, được làm cực kỳ tinh tế, cả hoa văn cũng có thể thấy rõ. Vật phẩm

tinh chế từ thủy tinh này tuy thông thường, nhưng Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn

vui mừng không ngậm miệng được, cầm điện thoại bấm số gọi điện thoại cho Giang Tiềm. Điện thoại được nhận rồi thì lại ngượng ngùng, chậm chạp

không mở miệng.

"Nhiễm Nhiễm?"

"Ừ, mở quà tặng ra rồi." Triệu Nhiễm Nhiễm mím môi cười.

"Có thích hay không?" âm thanh của Giang Tiềm có chút mềm mại, lộ ra một ít hài lòng.

"Thích." Cô cười ngọt ngào, "Nhưng Valentine không phải đều tặng hoa thật sao?"

"Hoa thật sẽ héo." Giang Tiềm nói từng chữ từng câu giống đọc bản thảo,

"Tình yêu của anh dành cho em vĩnh viễn sẽ không héo tàn, cho nên hoa

thật không đủ để biểu đạt lòng của anh."

Lời này khiến Triệu

Nhiễm Nhiễm rất cảm động, anh luôn luôn làm nhiều hơn nói, dường như

không có lời ngon tiếng ngọt, nhưng sự nhiệt tình biểu hiện ra lại làm

cho người ta không có biện pháp hoài nghi tình yêu của anh. Cho nên một

câu nói rõ ràng rất lãng mạn, nhưng Giang Tiềm nói ra thì lập tức vô

cùng khôi hài.

"Thủy tinh dễ bể, sao anh không mua một cành bằng sắt? Thật giàu tình yêu."

Giang Tiềm tức giận bất bình, "Anh muốn, nhưng làm gì có bán loại bằng sắt,

Nhiễm Nhiễm em chờ anh để dành đủ tiền, về sau mua loại bằng vàng cho

em."

Triệu Nhiễm Nhiễm cười đến nghẹn, lắc đầu liên tục, "Em

không muốn, em không phải là tên phá của, những thứ đó đều không giàu

tình yêu, anh tốt với em là được."

Giang Tiềm mừng rỡ, "Em đừng lo, anh sẽ tốt với em cả đời."

Sau khi Giang Tiềm cúp điện thoại, liền ôm quyền với Đặng Vĩnh Đào. Lại

nói, sau lưng mỗi người ngốc đều có một quân sự quạt mo yên lặng lại

gian trá ra ý kiến cùi bắp, Đặng Vĩnh Đào là một người lãng mạn và thâm

trầm, trên con đường theo đuổi vợ này mặc dù không có phá