
ô không biết, Giang Tiềm này cũng xem như đàn ông, không có đâm thọc. "Chị để ý em đánh anh ta lúc nào làm chi, anh
ta không nên bị đánh sao?"
Triệu Nhiễm Nhiễm vọt tới bên cạnh
cậu, vỗ một cái vào trên cánh tay cậu, "Em đánh anh ấy làm gì? Chị đã
nói với em, trước kia anh ấy trở về đại đội đặc chủng làm nhiệm vụ đã bị thương, em làm vậy sẽ khiến vết thương của anh ấy nặng thêm đó."
Triệu Trí Lược trừng mắt nhìn cô.
Thật ra thì ngay từ lúc Giang Tiềm tìm đến chịu đánh rồi nói ra câu nói kiên định ‘vô luận như thế nào cũng tin tưởng cô ấy’ thì phòng tuyến tâm lý
của Triệu Trí Lược đã lung lay, dù sao không có mấy người có thể làm
được như vậy.
Ngày đó bọn họ nói chuyện rất nhiều, Giang Tiềm nói nếu như quỳ xuống có thể được đến sự tha thứ của cậu thì anh nguyện ý
quỳ, chỉ là không phải quỳ cho cậu, mà là cho Triệu Nhiễm Nhiễm, người
anh thật xin lỗi chỉ có Triệu Nhiễm Nhiễm, ở trước mặt cô luôn không cần mặt mũi, hoàn toàn không cảm thấy mất mặt, cũng không sợ bị cười thành
sợ vợ. Có thể tới tìm cậu nói, cũng là bởi vì Triệu Nhiễm Nhiễm quan tâm cậu.
Dưới gối đàn ông có vàng, anh biết Giang Tiềm ở chỗ người
khác cứng đầu muốn chết, lại chỉ da mặt dày ở trước mặt Triệu Nhiễm
Nhiễm thôi, tổng cộng chỉ kiên cường một lần, lần đó cũng là bởi vì
Triệu Nhiễm Nhiễm cố tình gây sự, mới khiến hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm
mà chia tay. Đổi lại là anh, tuyệt đối sẽ không vì một người phụ nữ mà
làm được vậy.
Cho nên lúc này so sánh hai người, thì Triệu Trí
Lược cậu ngược lại trở thành một người đàn ông cặn bã có chủ nghĩa cố
chấp; mà Giang Tiềm lại thành một bé trai bướng bỉnh vì lấy được yêu
thương mà trở nên da mặt dày làm nũng la lối om sòm, sự mạnh mẽ và lưu
manh kết hợp hoàn mỹ trên người của anh, làm cho không ai có thể không
trìu mến.
Tên côn đồ!!
Triệu Trí Lược vẫn tự nhận là một
người lý trí, đã quyết tâm nghĩ, nếu như Triệu Nhiễm Nhiễm không hạnh
phúc, vậy đời này cậu sống tốt hơn nữa cũng là bất hạnh, nhưng nếu như
Triệu Nhiễm Nhiễm ở chung với người mình không yêu, ngày tháng trôi qua
bình tĩnh an ổn, thì cô cũng không thể nghiệm được gì từ đó. Cho nên anh nói ‘Không thể không là Giang Tiềm’, thì Giang Tiềm nói ‘đừng làm cô ấy khó xử’, dù Triệu Trí Lược ghen tỵ hơn, và không hài lòng người này
cũng không thể không thừa nhận, bọn họ thích nhau, cho nên Triệu Nhiễm
Nhiễm chỉ có ở chung với Giang Tiềm mới có thể được hạnh phúc.
Mặc dù không nguyện tiếp nhận thực tế, nhưng cũng không có biện pháp gì
thay đổi, hơn nữa cậu cũng chầm chậm cảm nhận được sự gánh vác của Giang Tiềm, huống chi, có người hoàn mỹ hơn xuất thì, thì cậu cũng không yên
lòng giao chị cậu ra.
Về phần những lỗi Giang Tiềm phạm phải, thật ra thì cũng không tính là lỗi, đổi thành chính cậu có khi còn làm quá hơn.
Có thể làm sao, chấp nhận đi!
Đánh Giang Tiềm xong cũng tiêu giận không ít, hiện tại chỉ tức giận anh ta
dụ dỗ chị cậu lên giường, cậu đương nhiên hiểu chuyện như vậy một khi
bắt đầu thì thần cũng không thể cản trở, cũng không phải quan tâm hành
động trước hôn nhân gì, sợ nhất là Triệu Nhiễm Nhiễm mang thai kết hôn
sẽ bị nhà chồng xem thường, chỉ là biện pháp luôn có thể nghĩ ra. Triệu
Trí Lược móc mấy bao nhỏ trong túi quần ra ném lên giường, "Chị muốn đi
em cũng không cản được, mang theo cái này, không thể cái gì cũng nuông
chiều anh ta."
Triệu Nhiễm Nhiễm trợn mắt hốc mồm, dạo này, thì ra lưu hành tặng vật này à? !
"Em không phản đối chị ở chung với Giang Tiềm nữa hả ?"
Triệu Trí Lược lập tức giơ tay lên muốn đánh người, "Ngậm miệng cho em, còn cằn nhằn nữa sẽ vá lại."
Thấy gương mặt cậu bởi vì ngượng ngùng dần dần có chút đỏ ửng, cô lại rất không sợ chết muốn hoan hô.
Lần này cô mang theo không ít thứ, tràn đầy mấy cái túi, phút cuối cùng còn không có quên bỏ mấy bao nhỏ vào. Bởi vì gấp gáp đi vội vàng, cả áo
khoác ngoài cũng quên mặc, vẫn là Triệu Trí Lược không âm không dương
nhắc nhở một câu.
Mặc xong áo khoác ngoài, nhìn xem thời gian đã
còn dư lại không nhiều lắm, vội vàng chạy xuống dưới lầu, vừa đúng đụng
vào Triệu phu nhân Triệu lão gia vừa mới mở cửa.
Lúc ấy Triệu Nhiễm Nhiễm liền đơ, sao có thể giải thích đây? ? ! !
Triệu phu nhân nhìn con gái ăn mặc chỉnh tề xách theo hành lý nghi ngờ hỏi, "Nhiễm Nhiễm, con muốn đi đâu?"
Cô không kịp kịp phản ứng, ô ô a a không biết làm sao mở miệng.
"Mẹ. . . . Con. . . . Con muốn. . . . Muốn đi thăm dì. . . . dì út."
"Dì út của con đã về nhà ông bà ngoại vào lễ mừng năm mới, bây giờ còn đang ở đó mà, mấy ngày trước không phải con đã gặp sao." Triệu phu nhân quan sát cô, trong lòng suy tư, đứa nhỏ này thế nào? Dương Chấn Chấn nhập
vào người? Bà nhìn nhìn Triệu Trí Lược, sử dụng ánh mắt hỏi thăm, Triệu
Trí Lược sợ giật mình.
"Nó đã lớn như vậy, muốn đi đâu thì đi chỗ đó thôi." Cũng may Triệu lão gia lên tiếng.
Ánh mắt Triệu phu nhân xoay quanh giữa ba người, "Ba người làm gì sau lưng tôi?"
Triệu lão gia không được tự nhiên ho khan một tiếng, "Một lát anh giải thích với em, tiểu Lược, đi với chị con đi."
Triệu Trí Lược như được