
t huy ra tiềm
lực của mình, nhưng giúp đỡ Giang Tiềm thì không chút quá sức, nghĩ kế,
viết bản thảo, một mình ôm lấy mọi việc, hiệu quả thì vừa rồi cũng đã
nhìn ra, cũng thực không tồi.
"Con gái luôn thích lãng mạn, đặc biệt là bạn gái cậu, về sau cậu cũng học chút, đừng có khô khan quá."
Giang Tiềm lại gần, "Sao anh biết cô ấy thích lãng mạn?"
"Nhìn ra được mà, đơn giản lại không biết tính kế, vợ của cậu thật dễ dụ dỗ,
cũng chỉ có tên ngốc như cậu mới làm mất người ta một lần."
Giang Tiềm bội phục không gì sánh kịp, trong lòng quyết định bái sư, "Gì chứ, về sau dạy tôi thêm mấy chiêu, tôi bảo đảm không nói với vợ anh."
Đặng Vĩnh Đào nắm một quyển sách lên ném qua.
. . . . . . . . . . . .
Hành động lãng mạn của Giang Tiềm rốt cuộc vẫn làm Triệu Nhiễm Nhiễm hơi cảm động, mấy ngày nay cô đang suy nghĩ xem có nên không để ý Triệu Trí
Lược mà tới quân khu một chuyến. Lúc thương lượng với Giang Tiềm thì bị
anh quả quyết bỏ đi ý tưởng, anh nói rất nhanh sẽ được ở bên nhau, trước mắt không thể kích động. Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy anh nói rất đúng,
nhưng tâm tình nhớ nhung một người quả thật rất khó nhịn.
Đảo mắt liền tới mùng sáu, nghỉ ở nhà ngây ngô cũng không có gì thú vị, Triệu
Nhiễm Nhiễm thu thập xong đi siêu thị mua rất nhiều quà vặt mình thích,
nghĩ tới Giang Tiềm cũng nhất định sẽ thích. Lần trước đến quân khu cô
đã nghĩ, nếu lần sau đi thăm anh nhất định không thể tay không, trước
mắt mặc dù kế hoạch có biến, nhưng khó mà nói chắc được ngày nào đó
Triệu Trí Lược sẽ hiểu ra, cô cũng có thể chuẩn bị trước, không cần
luống cuống tay chân.
Về đến nhà, mở ra laptop, bắt đầu viết nhật ký vào đó.
Ngày 19 tháng 2 năm 2010, mùng sáu tết
Thời tiết: tuyết rơi như lông ngỗng
Tâm trạng: buồn bực
Sự kiện: không thể gặp mặt
【Rốt cuộc vẫn phải thất hẹn rồi, đối mặt em trai ra đời chung với tôi, thì đây là kết quả chắc chắn.
Tôi thấy tình yêu tốt đẹp vô cùng, lại không kịp suy nghĩ nhiều những về
trở ngại, cho rằng ở chung chính là lấy được, cho là mọi người toàn thế
giới nên hoan hô với chúng tôi, nào ngờ, bạn có thể tha thứ, nhưng người yêu thương bạn chưa chắc có thể, giống như em trai sinh đôi của tôi,
người rất ghét làm tôi thấy khó chịu, cho nên vì tôi dễ dàng tha thứ,
nên nó giận tôi luôn. Tôi hiểu nó, nếu có một ngày cô gái nào khiến nó
đau lòng như thế, tôi cũng sẽ phản ứng như vậy, cho nên không trách.
Tôi tham lam muốn có cả tình yêu và tình thân, hy vọng cả hai có thể đồng
hành, điều này với tôi mà nói là cần thiết, vì em trai có chút uất ức,
tôi nhớ tới liền cười, nhưng nó là người cùng chung hoạn noạn với tôi,
làm sao bỏ được?
Nghĩ như vậy, thì Trương Lam thật kỳ quái, ah,
một cô gái kiểu cách như thế sao lại yêu cậu ta? Thật ra thì đây cũng
không phải tình cờ, đều là vận mạng đứng ở đám mây chỉ tay đếm ngược, nó nói: 3, 2, 1 ở chung, vì vậy chúng tôi liền đụng phải, nên tôi mới ở
bên anh.
Năm nay tuyết tới chậm chạp, một khi tới lại dồn hết sức nổi lớn, tôi đang nghĩ có phải anh cũng giống tôi, ngồi ở bên cửa sổ
đếm từng bông tuyết.
Tôi là người hồ đồ, thường thường sẽ quên
một số người và việc, nhưng lần đầu tiên gặp mặt lại có thể nhớ rõ ràng. Nay tôi có thể buồn cười nhớ lại, lúc ấy hơi thất vọng, dung mạo bình
thản như nước lọc, thường xuyên cười vô lại, bây giờ nhớ lại giống như
ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua lá cây răng cưa, giống như mùa xuân
tới trước thời gian, thật là chói mắt.
Nghĩ tới sự khẩn trương
lần đầu tiên nắm tay anh, sự ham muốn khi lần đầu tiên hôn môi anh, chân thật không thể thay thế, liền hiểu, người bên cạnh, không phải là anh
thì không thể. Người đàn ông như anh, không để ý tất nhiên khiến người
ta không cách nào thấy; nhưng nhớ đến thì khắp nơi đều là anh, tuyệt
không thể bỏ chạy từ trên tinh thần!】
Viết xong rồi khép lại nhật ký, đã đến lúc xế chiều, tuyết rơi bầu trời xám mù mịt, làm cho tâm
trạng người ta cũng đè nén không ra sáng. Triệu Nhiễm Nhiễm suy tư ngày
mai tìm cớ gì tránh đi ra ngoài. Tâm trạng của Trương Lam cũng không
tốt, Dương Chấn Chấn náo loạn đòi muốn dẫn cô cùng đến phía nam phát
triển, trong nhà lại không cho, gần đây vẫn bởi vì chuyện này mà cương.
Cô suy nghĩ một chút quả thật nhàm chán, liền gọi điện cho Dương Chấn Chấn.
Dương Chấn Chấn giống như mới vừa tỉnh ngủ, một chữ 'alo' nói bảy, tám lần
cũng không có thứ tự, Triệu Nhiễm Nhiễm biết anh muốn nói gì, nhưng nghe chưa xong đã cắt đứt, "Em gái tôi đâu?"
"Chị. . . . . Chị họ."
Âm thanh vẫn lắp ba lắp bắp, "Trương Lam hôm qua. . . . Ngày hôm qua làm ca đêm, còn. . . . Còn ngủ, chị chị. . . . . Tìm cô ấy?"
"Tôi không tìm nó, tôi tìm cậu, cậu sao thế, không thể không đến phía nam sao, nhà bên này còn chưa đủ cho cậu giày vò à?"
"Chị . . . . Chị không. . . . . không phải. . . . . người trong nghề. Tôi
học. . . . . . Học chất thuốc, làm công việc. . . . Bán thuốc men mới. . . . . . Mới có thể kiếm nhiều tiền, cả ngày canh giữ ở. . . . Bệnh viện nhỏ thì. . . . thì sao có tương lai. . . . được. . . . ."
"Cậu nói lắp ba lắp bắp không rõ ràng lắ