
đại xá, nhanh chóng cầm túi hành lý của Triệu Nhiễm
Nhiễm lên, hai người nhanh chóng không còn hình bóng, chỉ còn lại Triệu
lão gia chuẩn bị bị hỏi cung.
Nửa giờ sau, khi Triệu lão gia uyển chuyển tình ái dào dạt nói rõ chuyện của hai người, mặt của Triệu phu
nhân đã không thể dùng nghiêm túc để hình dung, mà thành giống như tượng gỗ.
"Ông lại dung túng con gái làm chuyện như vậy, Giang Tiềm đó là người không đáng tin cậy, rốt cuộc ai mới là con ruột của ông, ông
lại hướng về người ngoài."
Giọng điệu của Triệu phu nhân có chút
run rẩy, nhưng Triệu lão gia - đồng chí Triệu Sâm mặc kệ ở trước mặt
người ngoài thì mặt đen cỡ nào, nhưng khi ở trước mặt vợ thì rất biết dỗ người, ông dịu dàng ôm vai Triệu phu nhân, nhỏ giọng khuyên và, "Không
có gì, con gái thích mới quan trọng, em xem bọn họ hòa hảo rồi Nhiễm
Nhiễm rõ ràng mập lên, bình thường không phải em đau lòng nó nhất sao."
"Ông nói lời chó má gì." Triệu phu nhân cả lời tục cũng nói ra, "Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta ngốc, nó xem không hiểu vấn đề nhưng ông còn không nhìn ra được sao? Nó và Giang Tiềm không hợp, mặc kệ từ gia đình đến trình độ
giáo dục đều không thích hợp, trước kia ông nói bởi vì Giang Tiềm đã cứu ông một mạng, hơn nữa thấy cậu ta cũng là người thành thật, những vấn
đề này cũng có thể coi thường, tôi cũng chịu giúp hai đứa ở chung, nhưng sự thật chứng minh Giang Tiềm quá ngây thơ, cậu ta không thể cho Nhiễm
Nhiễm một phần tình cảm an ổn, tôi không yên lòng về cậu ta."
Triệu lão gia vuốt vuốt cái trán, hai đứa bé thật là không có lương tâm, ném một mình ông vào ổ sói rồi.
"Em ngẫm nghĩ xem Giang Tiềm thật không tồi, hơi kích động, nhưng đâu có ai toàn vẹn, cậu ta thật sự. . . ."
"Mấy chuyện ông nói tôi đã sớm nghe ngán." Triệu phu nhân ngăn ông, "Chuyện này không được, tôi không đồng ý."
Triệu lão gia thấy khuyên vô dụng, hơi trải hai tay, "Không có biện pháp, tự
em đi khuyên con gái đi, nếu nó chịu nghe em, thì anh cũng không nhúng
vào."
Triệu phu nhân tức giận cắn răng một cái, bà có thể hung ác hạ quyết tâm trị con gái, thì nói mấy lời vô dụng này với ông chi.
. . . . . . . . . . . .
Khi hai vợ chồng họ Triệu gia ở nhà trò chuyện với nhau, thì hai chị em họ
Triệu đã chạy tới trạm xe lửa. Năm nay tuyết quá lớn, tuôn rơi xuống như lông ngỗng, không có gió, nhiệt độ cũng không thấp. Trên đường bị kẹt
xe một lát, dến9 nơi thì cách giờ xuất phát còn nửa tiếng.
Triệu
Trí Lược đến trạm xe lửa liền vẫn giả bộ làm bức tượng, chỉ lộ ra tác
dụng lúc Triệu Nhiễm Nhiễm mua vé xe lửa, xoay xoay vặn vặn như một
thiếu niên ở thời kỳ trưởng thành.
Triệu Nhiễm Nhiễm mua xong vé xe cũng không nóng nảy, lúc này mới nhớ tới mấy lời hai người đang nói lúc nãy.
"Em trai, em không phản đối chị với Giang Tiềm nữa à?" Cô hỏi nho nhỏ,
giống như là không được khuyến khích, lại hơi lấy lòng. Triệu Trí Lược
có chút yêu thương cô, suy nghĩ một lát, nhưng vẫn nói thật, "Em vẫn
không coi trọng hai người, hai người. . . . Không quá xứng đôi, không
phải em mắt cao, mà là hai người không được quen thuộc, tình yêu là nhất thời tâm huyết dâng trào, nhưng về sau làm sao sống chung với nhau lâu
dài, còn có gia đình của anh ta, hoàn toàn không giống nhà chúng ta.
Trước kia không suy tính những chuyện này, nhưng suy nghĩ kỹ lại sau khi trải qua nhiều việc, thì quả thật không thích hợp."
Triệu Nhiễm
Nhiễm không có phản bác, cô cũng không biết những điều này có phải thật
hay không, nhưng cô biết tình yêu không suy tính tới quá nhiều thực tế,
cho nên dù biết có nhiều trở ngại hơn, cô tin tưởng, bọn họ ở chung chắc chắn hạnh phúc.
"Em trai, dù tương lai có thể hối hận, nhưng bây giờ chị không thể rời bỏ anh ấy."
"Chị không thể rời bỏ anh ta? A, từ lúc nào tình cảm của hai người đã sâu
như vậy rồi hả? Nếu như không có trận chia tay kia thì đến giờ hai người còn chưa ổn định đâu! Có thể tất cả mọi người nhìn lại đều là Giang
Tiềm chủ động, Giang Tiềm yêu chị nhiều, nhưng em chỉ thấy, em chỉ thấy
từ đầu tới cuối đều là chị làm nhiều, chị chạy đến quân khu thăm anh ta, chị nói láo vì anh ta, chị vì anh ta mà khiêu chiến với mẹ và em. . . . ."
"Em. . . ."
"Anh ta dựa vào cái gì. . . ." Triệu Trí
Lược cắn răng hung hăng cắt đứt cô, "Còn có thân phận của anh ta, anh ta không thể lúc nào cũng ở bên chị. . . . . Nhưng em có biện pháp gì, ai
bảo chị chịu, cùng lắm thì về sau chị chịu khổ chịu tội em đi theo là
được." Cậu nói xong những lời này thì nhìn chằm chằm Triệu Nhiễm Nhiễm
một cái, đưa túi hành lý cho cô rồi xoay người rời đi. Hôm nay tuyết rơi rất nhiều, trời tối xuống trong radio trên xe lửa
truyền ra tin tức tối nay. Triệu Nhiễm Nhiễm chờ ở trong phòng đợi, tâm
tình đã đến gần táo bạo. Nhiệt độ cứ hạ xuống, bông tuyết vốn rơi nhẹ
nhàng cũng bay múa, gió nổi lên. Cô nhìn bầu trời dần tối bên ngoài, cúi đầu suy nghĩ một lát, khi ngẩng lên đã có quyết định, cô muốn đi xe đò, muốn đi chuyến xe đò cuối cùng vào huyện.
Vừa ra khỏi cửa mới
phát hiện nhiệt độ đã đến gần mức trời đông giá rét rồi, khắp nơi đều
trắng xóa, dù cô từ nhỏ đã