Vợ Nhàn Rỗi Không Muốn Ly Hôn

Vợ Nhàn Rỗi Không Muốn Ly Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321655

Bình chọn: 8.00/10/165 lượt.

trì buổi dạ hội, cậu đoán nam sinh nào sẽ hợp tác cùng với

chúng ta? Có phải là cái anh chàng tân sinh (*) cực kỳ đẹp trai vừa tới

đó không?”

(*) học sinh mới

Lễ hội Giáng sinh năm ngoái cũng là do các cô và học sinh mới chủ trì tiết mục, lúc ấy, hợp tác với các cô là mấy đàn anh khóa trên, trong đó có

một người nhân lúc còn đang khiêu vũ lại đến tỏ tình với Ninh Ninh, đáng tiếc là đã bị Ninh Ninh khéo léo từ chối, năm nay mấy người đó đã lên

cấp ba, cũng không còn cơ hội lên sân khấu biểu diễn nữa, chẳng biết năm nay là học sinh mới tham gia hay là học sinh cũ tham gia cho đủ số

lượng nữa.

Bạch Nhạc Ninh cảm thấy loại chuyện này không thể nói

trước được: “Không phải đàn em năm nhất thì cũng là bạn học năm hai,

điều này còn phải đoán sao? Tiểu Ý Ý, sao cậu vừa nghe thấy trai đẹp là

sáng mắt lên thế? Coi chừng bạn trai cậu dìm cậu vào thùng dấm đấy!”

Trần Hiểu Ý mở mồm ra là ‘nam sinh đẹp trai’, cho dù Bạch Nhạc Ninh chẳng có hứng thú gì với những chuyện này, thế nhưng nghe đám nữ sinh cùng lớp

bàn luận cũng quá nhiều rồi.

Thấy bạn tốt vẫn bất động như núi,

Trần Hiểu Ý tức giận cảm thán: “Hừ! Ninh Ninh, tớ phát hiện tế bào hài

hước của cậu càng ngày càng ít!”

Hai người rảnh rỗi câu được câu

mất, lại cảm thấy có người đứng ở cửa phòng học, Trần Hiểu Ý từ trên bàn nhảy xuống, nhìn về phía cửa, lại đột nhiên vỗ tay khen ngợi: “Haha, tớ đã biết sẽ là học sinh năm nhất mà!”

Bạch Nhạc Ninh tò mò nhìn

theo ánh mắt của cô, lại thấy một nam sinh mặc đồng phục còn đeo huy

hiệu năm nhất ở trước ngực, cậu ta đang lặng lẽ tựa vào cửa nhìn các cô, tư thế vô cùng tự tin, quần áo cũng rất chỉnh tề.

Thấy Bạch Nhạc Ninh và Trần Hiểu Ý đều quay đầu lại, cậu nam sinh khẽ khom người, vô

cùng phong độ mà nhìn hai người, sau đó cất tiếng chào hỏi: “Chào hai

người, giáo viên bảo tôi tới mời hai người đến phòng làm việc một

chuyến.” Dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tôi tên Từ Tinh Danh, sinh

viên năm nhất, lớp ba, lễ hội lần này phiền hai người giúp đỡ nhiều

hơn.” Giọng nói rõ ràng, tướng mạo xuất chúng, không kiêu ngạo không

siểm nịnh, hoàn toàn không giống với dáng vẻ nôn nóng của đa số nam sinh trung học khác.

Bạch Nhạc Ninh vội vàng đứng dậy, trong trường

học, mỗi lần được đàn em khóa dưới cúi chào đều khiến cô cảm thấy ngượng ngùng, trừ việc lớn hơn người ta một tuổi thì cô cũng chẳng có cái gì

để khoe khoang cả.

Trần Hiểu Ý chọt chọt Bạch Nhạc Ninh, ghé sát

vào tai cô biểu đạt sự kinh ngạc của mình: “Vậy mà không hề chảy nước

miếng vì cậu!”

Cô vẫn nhớ buổi dạ hội năm ngoái, lần đầu tiên

chính thức gặp mặt hai vị đàn anh khóa trên, ánh mắt bọn họ đều không

kìm chế được mà dán chặt lên người Bạch Nhạc Ninh, thật sự là vì khuôn

mặt của cô quá mức xinh đẹp, ai mà chả yêu thích cái đẹp, nhìn không

chớp mắt cũng chỉ là chuyện thường tình, mà Trần Hiểu Ý lớn lên lại

không giống Bạch Nhạc Ninh, phong cách của cô mát mẻ tự nhiên, lại không hề thiếu sức sống của tuổi trẻ, cũng khiến không ít người ái mộ.

Hôm nay, toàn bộ tầm mắt của hai hoa khôi trung học này đều đổ dồn vào Từ

Tinh Danh, vậy mà ngay cả mi mắt của cậu cũng không hề run rẩy. Bạch Nhạc Ninh lén lút nhéo Trần Hiểu Ý một cái, sau đó đi tới cửa mới chợt

phát hiện, cậu đàn em khóa dưới này của cô có thân hình thon dài, so với đám nam sinh đồng trang lứa thì cao hơn một cái đầu khiến cô không thể

không ngẩng đầu lên: “Bạn học Từ, cám ơn cậu đã đến báo cho chúng tôi

biết, nếu cậu có chuyện thì cứ đi trước đi, chúng tôi tự đến đó là được

rồi.”

Từ Tinh Danh cũng không nói nhiều, chỉ lễ phép cười nhẹ rồi xoay người rời đi.

Vừa đi được mấy bước lại chợt nhớ ra cái gì, cậu quay lại nói với Bạch Nhạc Ninh: “Đàn chị, nếu chị vẫn chưa chọn được ai thích hợp thì tôi thật

lòng mời chị làm bạn nhảy, hy vọng chị sẽ chấp nhận, cám ơn!” Nói xong,

cậu lại lễ phép cúi chào một lần nữa rồi xoay gót chân, ưu nhã rời đi.

Trần Hiểu Ý huýt gió: “Wow! Sao nào, người đẹp Ninh Ninh nhà chúng ta có

chấp nhận lời mời này không? Hay còn phải trở về thương lượng với lão

trúc mã nhà cậu rồi mới quyết định đây?”

Phía sau lưng vẫn im

lặng một lúc lâu, không đợi Bạch Nhạc Ninh trả lời, Trần Hiểu Ý đã quay

đầu lại, trông thấy khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Nhạc Ninh đỏ bừng, ánh

mắt thẫn thờ.

“Này, không thể nào?” Trần Hiểu Ý kinh ngạc nói:

“Chẳng lẽ cậu thật sự bị trai đẹp hút hồn rồi sao? Chậc chậc chậc, xong

rồi, lão trúc mã nhà cậu sẽ không vui đâu!” Nói xong cô lại gõ gõ vào

đầu mình: “Lại nói, sao tớ cứ có cảm giác cái tên Từ Tinh Danh đó quen

mắt vậy nhỉ?”

“Trong mắt cậu, trai đẹp nào mà chả như nhau, dĩ

nhiên là quen mắt rồi!” Sau khi hồi thần, Bạch Nhạc Ninh đẩy cô: “Còn

không mau đi nữa? Giáo viên gọi chúng ta qua đó kìa!”

Trần Hiểu Ý nhún nhún vai, hết cách rồi, ai bảo cô thích trai đẹp chứ?

Thật ra thì không chỉ riêng Trần Hiểu Ý cảm thấy Từ Tinh Danh quen mắt mà

ngay cả Bạch Nhạc Ninh cũng cảm thấy hình như đã gặp cậu ta ở đâu rồi,

nhất là giọng nói của Từ Tinh Danh, cộng thêm khuôn mặt đó khiến cho cô

vừa liếc nhìn đã có cảm giác


pacman, rainbows, and roller s