Vợ Nhàn Rỗi Không Muốn Ly Hôn

Vợ Nhàn Rỗi Không Muốn Ly Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321640

Bình chọn: 9.5.00/10/164 lượt.

thân thiết.

Nụ cười của Từ Tinh Danh khiến tim cô đập loạn, kinh khủng hơn chính là cậu ta còn mời cô làm

bạn nhảy, khiến cô luống cuống tay chân, hai má nóng bừng.

Làm

sao có thể như vậy? Rõ ràng là cô đã có anh Bạc rồi, sao có thể động

lòng chứ? Chẳng lẽ cô là một người lăng nhăng thấy ai cũng yêu ư?

Bạch Nhạc Ninh cắn cắn môi, vấn đề này làm cô bối rối, đến tận khi tan học

về nhà cũng không khá hơn, sự ngượng ngùng lúc sáng tặng quà cho Bạc

Cạnh, giờ phút này đã hoàn toàn bị sự hoảng loạn đánh bại, nếu không

phải là Bạc Cạnh đang ngồi trước mặt cô cười như có như không, chỉ e

Bạch Nhạc Ninh vẫn còn đắm chìm trong cảm giác chán ghét này.

Từ

lúc Bạch Nhạc Ninh vừa bước vào cửa, Bạc Cạnh đã tính toán chính xác

thời gian cô trở về nên anh đã ngồi đợi ở trong phòng khách, chợt phát

hiện cô không giống như mọi ngày, hơn nữa cái sự không bình thường này

cũng không phải xuất phát từ anh – bạn trai vừa nhậm chức của cô.

Nói cách khác, cô nhóc này trông thấy anh mà không hề xấu hổ, thật sự là vô cùng kỳ lạ.

Nhân lúc Bạch Nhạc Ninh vẫn chưa lên tiếng, anh hôn trộm cô một cái rồi cười khẽ, chụp được nắm tay cô giật mình vung lên, thuận thế ôm cô vào trong ngực: “Chẳng phải đã đồng ý làm bạn gái của anh rồi sao, sao lại còn

hung dữ như vậy?”

Bạch Nhạc Ninh nghe thấy giọng nói của anh thì

hai mắt trợn to, vội vàng rút tay mình về, sau đó ôm mặt Bạc Cạnh, ép

buộc anh: “Đừng có cười! Ai da, không cho phép anh cười! Đúng, híp mắt

lại! A, không đúng, trợn to một chút! Miệng! Không được cử động. . .A!”

Cuối cùng, cô hô lên: “Thật giống nha!”

Bạc Cạnh nhướng mày: “Giống cái gì?” Không thể nào! Quan hệ giữa hai người

vừa mới được xác nhận mà cô gái nhỏ này đã dám động tay động chân với

anh rồi? Lúc sáng còn xấu hổ không dám nhìn anh, vậy mà bây giờ ở gần

sát anh trong gang tấc mà cũng không thèm để ý chút nào, chỉ mới trôi

qua mấy tiếng thôi mà, sao anh lại có cảm giác hoàn toàn khác thế này?

Lại nghe thấy cô kinh ngạc nói: “Thật là giống quá!”

Bạc Cạnh nhẫn nại hỏi: “Giống cái gì?”

Cô nhóc ngơ ngác nhìn anh: “Đàn em. . .”

“Đàn em?” Lần này Bạc Cạnh nheo mắt lại, nâng tờ giấy trong tay lên: “Bé con, anh cần lời giải thích của em!”

Rốt cuộc Bạch Nhạc Ninh cũng thoát ra khỏi cơn u mê, nhớ tới lúc sáng mình

trả lời anh bằng tờ giấy này, chấp nhận nguyện vọng của anh, bấy giờ cô

mới giật mình xấu hổ: “A. . .”

Bạc Cạnh đương nhiên sẽ không cho

cô cơ hội trốn tránh, anh kéo hai bàn tay đang che mặt của cô ra, dùng

sức lực của bản thân áp Bạch Nhạc Ninh xuống ghế salon, từ trên cao nhìn xuống: “Nếu đã đồng ý thì không được phép đổi ý, nếu không anh sẽ phạt

em!” Nói xong, anh lấy công làm tư, hôn lên môi cô, lại còn cắn nhẹ một

cái: “Giống thế này này!”

Bạch Nhạc Ninh xấu hổ không nói nên lời, một lúc sau mới nỉ non câu gì không nghe rõ.

“Hả?” Bạc Cạnh không nghe được.

“Cái gì?” Bạc Cạnh vẫn nghe không rõ, nhưng anh đã có biện pháp: “Không nói rõ ràng thì anh sẽ tiếp tục phạt em đấy!”

Bạch Nhạc Ninh hít sâu một hơi, ghé sát vào tai anh hét lên: “Em nói anh là sắc lang!”

Bạc Cạnh mỉm cười: “Mới thế này mà đã bảo là sắc lang, sau này anh còn làm

những chuyện khác với em, đến lúc đó chắc là dọa em khóc ngất quá!”

Bạch Nhạc Ninh bỗng như được thần linh giúp đỡ, không biết lấy ở đâu ra sức

lực lớn đẩy Bạc Cạnh đang đè trên người mình ra, tay chân luống cuống

dịch ra chỗ khác trên ghế salon, vẻ mặt nhìn anh có chút đề phòng:

“Chẳng lẽ anh thật sự giống như tiểu Ý Ý nói, thú tính bộc phát muốn ăn

em sao?”

Bạc Cạnh thất bại ôm trán than thở: “Rốt cuộc là bình

thường hai đứa bọn em hay nói cái loại chuyện gì vậy. . .” Anh cũng rất

muốn ăn nhưng vấn đề là cô mới có bao nhiêu tuổi nha?

Xua tan

cảnh giác, Bạch Nhạc Ninh bĩu môi, bò lại lên người Bạc Cạnh, nghiêng

đầu nhẹ nhàng tựa vào vai anh: “Rõ ràng là anh. . .” Năm ngón tay bắt

đầu hoạt động, liều lĩnh uốn éo sau lưng lão trúc mã nhà cô: “Hừ, lấy

mất nụ hôn đầu của người ta!”

Bạc Cạnh không khỏi buồn cười nói: “Nụ hôn đầu? Sao anh lại nhớ lúc ai đó tám tuổi thì đã trao nụ hôn đầu cho anh rồi nhỉ?”

Bạch Nhạc Ninh không đồng ý nói: “Cái đó không tính!”

Bạc Cạnh giơ tay đầu hàng: “Được, không tính thì không tính, vậy Ninh Ninh

muốn anh đền nụ hôn đầu cho em thế nào?” Khóe mắt lại lộ ra ý cười xấu

xa: “Hôn lại lên môi anh sao?”

Bạch Nhạc Ninh đánh vào tay anh,

tức giận bò dậy, khóe mắt bắt đầu ươn ướt: “Anh bắt nạt em! Em không làm bạn gái của anh nữa! Gì chứ, bạn trai người ta đối xử tốt với bạn gái

mình, anh Bạc thật quá đáng, mới vừa chấp nhận thì đã thay đổi rồi!”

Bạc Cạnh vội vàng kéo Bạch Nhạc Ninh, để đầu cô tựa vào trong ngực mình một lần nữa rồi ôm cô thật chặt như muốn vỗ về an ủi.

Một lúc sau, sắc mặt của anh lúng túng, ho khan vài tiếng rồi mới nói:

“Ninh Ninh, anh chỉ là. . .rất vui. . .” Cho nên mới có chút đắc ý mà

thôi.

Nữ vương Bạch Nhạc Ninh hừ một tiếng, tỏ vẻ miễn cưỡng chấp nhận lý do này.

Bạc Cạnh lại không ngừng cố gắng: “Anh xin lỗi có được không? Nếu không thì như vậy đi, để biểu đạt cho sự áy náy


Duck hunt