
ắc mắc này ra hỏi, bước theo Vân Trầm Nhã hai bước, nhắc
tới chuyện chính sự: "Cảnh Hiên ca ca lần này đến Nam Tuấn quốc, có điều
tra ra được Đường nhị thiếu gia và Phương công tử đang ở chỗ nào chưa?"
Vân Trầm Nhã nghe vậy, cước bộ ngừng một chút, nâng
tay lên xoa xoa dọc theo chân mày, nhìn nhìn sắc trời: "Đường Ngọc làm
người chẳng quang minh chính đại một chút nào, nhưng bản lĩnh chạy trốn lại là
nhất hạng. Còn Phương Diệc Phi là một tên ngốc, đỡ hơn một chút." Nói
xong, đột nhiên hắn chuyển đề tài, quay đầu lại nheo mắt cười "Trong con
ngõ nhỏ Đường Hoa ở thành Đông có một khách điếm nhà họ Thư, ngươi có biết
không?"
Đỗ Tu sửng sốt.
Vân Trầm Nhã lặp lại: "Đầu mùa xuân năm nay,
khách điếm kia mới thuê một tên tiểu nhị chuyên mang nước nóng lên cho khách,
năng lực làm việc cũng không tệ. Dung mạo bề ngoài của hắn cũng không tệ."
Nói xong, Vân Trầm Nhã cười hì hì xách con gà bông
nhảy lên lưng ngựa, một đường chạy chầm chậm, lộp cộp lộp cộp đi mất.
Những ngày gần đây Vân vĩ lang có vô số những thú vui
nho nhỏ, nhưng thú vui to thì chỉ có một, đó là theo tiểu Đường muội của hắn đi
xem mắt.
Lại nói đến hôm nọ, sau khi hắn dẫn dắt lừa gạt giành
được lòng tin của Thư Đường xong, Thư tiểu Đường thật thà vơ vét đồng tiền cuối
cùng mua một quả đào chín đỏ cho hắn. Quả đào siết ở trong tay, ăn cũng không
được, mà không ăn cũng không được.
Đợi về nhà, hắn lập tức đem quả đào đưa cho nha hoàn,
lột vỏ xé nhỏ, đút cho hai con chó ngao con của hắn ăn. Đút được một nửa, tận
đáy lòng không nỡ, bỗng moi hột đào trong miệng con chó ngao ra, ném cho quản
gia, bảo lão chôn trong góc sân sau viện.
Hạt đào được chôn xuống, không ai tưới nước, không ai
bón phân. Kể từ đó Vân Trầm Nhã cũng chẳng quan tâm, lại qua thêm mấy ngày nữa,
hắn cùng Thư tiểu Đường đi xem mắt, xòe quạt ra ngồi một bên, khẽ cười nhẹ,
cũng có khi mở miệng chào hỏi, nhưng không bao giờ nói lâu quá một nén nhang,
đối tượng xem mắt của Thư Đường đều bị phong thái phong lưu phóng khoáng của
Vân công tử đả kích mà bỏ chạy mất.
Sau đó Thư Đường liên tiếp từ chối ba người đến xem
mắt. Trong ba người đã có hết hai người, khi xem mắt, không đủ sức nói nên lời,
nghiền ngẫm từng chữ một lắp bắp nói không ra, cuối cùng cũng không thuộc diện
ngoại lệ, đều thảm bại rút lui. Người còn lại có khác hơn một chút, khi xem
mắt, trước nói chuyện với Thư tiểu Đường, sau đó khi Vân vĩ lang tiếp cận chào
hỏi, càng nói càng hưng phấn, càng nói càng quên mình, cuối cùng đến lúc ra về,
còn kéo tay Vân Trầm Nhã hỏi: "Vân công tử, không biết ngươi có thân muội
muội nào có dung mạo giống hệt như ngươi không?"
Thư tiểu Đường không biết mấy công tử này bị dung mạo
và phong độ đoan chính của Vân vĩ lang đả kích mà bỏ đi. Sau khi sự việc cuối
cùng xảy ra, nàng thật cảm thấy hổ thẹn, nghĩ Vân Trầm Nhã bị mình lây cái xui
nên mới bị tiểu nhân trêu ghẹo như vậy.
Phản ứng của Vân vĩ lang đối với chuyện này tất nhiên
là vô cùng rộng lượng. Hắn sâu sắc tự kiểm điểm lại thái độ bản thân mình trong
mấy cuộc xem mắt đã qua, nói chuyện thiếu suy nghĩ, lập trường không đủ kiên
định, sau đó tự thề là cuộc xem mắt tiếp theo, không những hắn sẽ không làm bầu
không khí vốn đã khẩn trương càng trầm trọng áp lực thêm, mà còn nhất định im
lặng ngồi một bên không tùy tiện đến gần, chỉ tận lực đóng vai trò là một vật
biểu tượng tị hung xu cát, để Thư tiểu Đường thuận lợi chiếm được hoa đào.
Một ngày nọ, buổi sáng giông gió, buổi chiều có ánh
mặt trời.
Thư Đường ngồi ngay ngắn trên Phi Nhứ lâu, nghe vị hán
tử thật thà trước mắt kể lể ước mơ làm giàu từ nghề trồng trọt, thầm cảm thấy
rất hài lòng. Hán tử thật thà nọ họ Phùng tên Dũng, vẻ mặt cười ngây ngô, vừa
kiên định vừa thực tế.
Hai người chậm rãi trò chuyện, chuyện tốt sắp đến gần,
chợt thấy dưới thang lầu có bóng người xuất hiện, ghé mắt nhìn lên, đúng là Vân
vĩ lang một thân trường bào xanh nhạt, trong tay xách theo con gà bông. Vân
Trầm Nhã lững thững đi đến, nói cười nhã nhặn. Sau khi ngồi xuống, mới hướng Thư
Đường và Phùng Dũng cười, chào hỏi một tiếng: "Đã đến muộn, tiểu Đường
muội xin đừng trách."
Thư Đường không trách, giới thiệu hai người Phùng -
Vân với nhau, vẫn bình tĩnh tự nhiên tiếp tục xem mắt.
Chỉ chốc lát sau, trong lâu vang lên một tràng tiếng gáy,
Vân vĩ lang mới cười một tiếng, đem con gà bông đặt lên bàn, nói với Phùng
Dũng: "Có thể làm phiền công tử trông chừng giùm Vân mỗ hay không, Vân mỗ
đi một chút sẽ trở lại."
Phùng Dũng đáp lời. Vì thế, một con gà tách hai người
đang xem mắt nhau ra, mắt to trừng mắt nhỏ, thoáng chốc bầu không khí bị nguội
lạnh nửa chừng.
Qua một lúc, Vân vĩ lang trở lại, cầm trong tay một
hộp thuốc trị thương và một cuộn băng vải, đặt con gà lên bàn, điệu bộ như tính
bôi thuốc cho nó. Thư tiểu Đường cảm thấy tò mò, sà lại gần hỏi: "Vân quan
nhân nuôi gà sao?"
Vân Trầm Nhã thần sắc vô cùng chăm chú, làm như không
nghe thấy.
Thư Đường nuốt nuốt nước miếng, lại vươn tay ra, sờ sờ
lên lông gà, nói: "Vân quan nhân đẹp đẽ như vậy hèn chi