
nuôi gà cũng đẹp
khác thường."
Con gà bông kia bị Thư tiểu Đường sờ, nhất thời kêu to
một tiếng, móng vuốt giơ lên nhào tới muốn cào muốn mổ người. Thư Đường kinh
hãi, còn chưa kịp trở tay, đã nghe Vân vĩ lang hô to "cẩn thận", sau
đó thò tay ra che chắn lại giùm nàng.
Bàn tay thon dài như ngọc bị mổ bầm tím, Thư Đường
nhìn thấy mà ghê người, trong lòng sinh ra áy náy.
Không ngờ Vân vĩ lang điệu bộ vẫn bình tĩnh, ung dung
bôi thuốc cho con gà xong, băng bó đã đời rồi mới ngẩng đầu lên cười nói với
Thư tiểu Đường: "Con gà này là gà bông, là một giống trân quý. Hôm nay ta
trên đường đến đây, thấy nó dường như bị tên bắn phải, thật đáng thương, nên
nhặt nó về đây để trị thương, vì thế mà đến trễ một chút."
Hắn cười như vầng trăng tỏa sáng, Thư Đường thấy nụ
cười nhoáng qua của hắn mà không khỏi sửng sốt. Đợi đến khi hoàn hồn lại, Vân
vĩ lang đã lại chăm chú nhìn ra ngoài song cửa sổ, tay chống cằm, sắm vai vật
biểu tượng may mắn.
Thư Đường hồi phục lại tinh thần, không muốn nói gì dù
chỉ nửa câu, ánh mắt của nàng lướt qua vệt xanh tím trên mu bàn tay của Vân
Trầm Nhã. Kể từ đó trở đi, ngay cả Phùng Dũng ngồi đối diện hỏi những gì, nàng
cũng trả lời không được. Thư tiểu Đường cũng hiểu cứ như vậy tiếp tục cũng
không phải cách hay, trong lòng nàng cân nhắc một hồi, rồi nói với Phùng Dũng:
"Phùng tướng công, ta cảm thấy hiện giờ ta có chút phân tâm, hay là chúng
ta tiếp tục vào ngày khác đi?"
Phùng Dũng sửng sốt, không khỏi liếc mắt nhìn Vân Trầm
Nhã một cái. Lúc này Vân vĩ lang cũng tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Thư Đường ngượng ngùng cười hai tiếng, lại nói:
"Phùng tướng công, ta thấy ngươi rất tốt, ngươi thấy ta thế nào?"
Phùng Dũng sửng sốt tiếp, lại liếc mắt nhìn Vân Trầm
Nhã một cái nữa. Lúc này Vân vĩ lang vẫn bày ra sắc mặt kinh ngạc, nhưng trong
kinh ngạc có ẩn chứa vài phần ẩn nhẫn ưu thương.
Phùng Dũng rốt cuộc nhịn không nổi nữa. Hắn chỉ chỉ
Vân Trầm Nhã, nuốt nuốt nước miếng, hỏi: "Ta nói, hai ngươi rốt cuộc có
quan hệ gì?"
Thư Đường còn chưa trả lời, Vân vĩ lang đã vội vàng
giải thích: "Tại hạ cùng tiểu Đường là huynh muội kết nghĩa, không phải như
công tử tưởng tượng đâu."
Phùng Dũng hồ nghi nhìn Vân vĩ lang, một lúc lâu sau
phun ra hai chữ: "Không tin." Ngừng một chút, Phùng Dũng lại nói
"Vậy vì sao ta và nàng xem mắt, ngươi cứ nhất định phải theo sát bên cạnh
vừa đâm chọt vừa tính kế?"
Vân vĩ lang nói: "Nào dám lừa gạt. Tiểu Đường
thời vận không tốt, tại hạ theo nàng đến đây chỉ để tị hung xu cát. Tại hạ
nghĩ, nếu có Vân mỗ ngồi ở chỗ này, tiểu Đường sẽ có thể tìm được trượng phu
hiền lương, Vân mỗ tiện nên thường đến, có sao đâu?"
Lời vừa dứt, Thư Đường giật mình, một lúc lâu mới thốt
nên lời: "Vân quan nhân, ngươi đối với ta thật tốt."
Đầu kia "ầm" một tiếng, Phùng Dũng đập bàn
đứng dậy, cả giận nói với Thư Đường "Theo ta, cuộc xem mắt này cũng chả có
tác dụng gì. Ta thấy hắn đối với ngươi rất tốt." Nói xong, hắn đưa tay cầm
lấy tấm bái thiếp màu hồng quẳng đi trước mặt Vân Trầm Nhã, lập tức bước ra
khỏi Phi Nhứ lâu.
Xa xa trên bầu trời, vầng thái dương từ từ chìm xuống
núi, một lần xem mắt lại bị thất bại một lần nữa.
Vân vĩ lang điệu bộ như vô cùng đau đớn, cùng Thư
Đường một đường đi thẳng ra khỏi Phi Nhứ lâu. Hai người vẫn trò chuyện như cũ,
Vân vĩ lang thầm cảm thấy đây là lỗi của mình, tự trách bản thân mình không nên
nổi lòng nhân từ mà bắt gà, lại càng không nên tùy ý trước mặt người ngoài ra
vẻ quan tâm đối với tiểu Đường khiến người khác hiểu lầm như vậy. Hắn cam đoan
lần sau nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, hơn nữa sẽ đổi mà ngồi
bàn kế bên, từ nay về sau sẽ làm một vật biểu tượng tị hung xu cát ở cự ly xa.
Thư tiểu Đường tất nhiên là không biết dưới vẻ mặt
lương thiện của Vân vĩ lang là cái gì, lương tâm của hắn đã sớm bị chó ăn mất
từ lâu. Nàng gần đây nhiều lần xem mắt thất bại nên trở nên bình tĩnh, lúc này
tâm bình khí hòa, ngược lại còn an ủi Vân vĩ lang. Một lát sau, nàng lại xem
xét vết bầm tím trên mu bàn tay của Vân Trầm Nhã, đang muốn hỏi thăm vài câu,
không ngờ ở đầu con phố dài bên kia đột nhiên lòi ra một đám đầu trâu mặt ngựa
điệu bộ dữ dằn.
Tên đầu lĩnh toàn thân mặc lam bào, cầm cây thiết bổng
gõ gõ trong lòng bàn tay, chặn lại từ đằng xa, hừ hừ cười nói: "Vân Trầm
Nhã, có nghe qua câu này chưa? Ác giả ác báo, đi đêm có ngày gặp quỷ!"
Người tới không ai khác ngoài Hồ Thông – đối thủ một
mất một còn của Vân Trầm Nhã ở Kinh Hoa thành.
Hồ Thông này nguyên cũng không muốn đối nghịch cùng
Vân Trầm Nhã, nhưng vì Vân vĩ lang đã nhiều lần làm nhục hắn, hôm nay Lan Nghi
cô nương – hoa khôi đầu bảng của "Phù Sinh đường" lại tìm hắn oán
giận. Khí phách nam nhi của hắn bị kích thích, Hồ Thông quá xúc động, liền hùng
hùng hổ hổ khí thế bừng bừng mang theo một bầy đầu trâu mặt ngựa đến đầu đường
ngăn chặn Vân Trầm Nhã, muốn dạy dỗ hắn một trận.
Vân vĩ lang gặp tình huống này, đôi mắt lóng lánh,
trong lòng cười thầm, ngoài mặt lại làm ra vẻ kinh hoàng. Hắn tiến lên từng bước
chặn trước mặt