
Thư Đường hung hãn mạnh mẽ, bắt buộc bọn lâu la phải ra
tay. Bọn lâu la không muốn kéo dài dây dưa, lúc này liền nhấc đao chém tới. Nếu
còn tiếp tục đánh nữa, Thư tiểu Đường rõ ràng không phải là đối thủ của bọn
chúng, mới hai, ba chiêu, cánh tay nàng đã bị trúng hai đao.
Máu không ngừng chảy xuống, đọng lại trên chiếc vòng
ngọc vừa rồi được tặng. Thư Đường đau tê tái phải hớp vào hai ngụm không khí,
lui về sau hai bước mới đứng vững, sau đó lại xông về phía trước.
Đúng lúc này, sau cổ bỗng nhiên nghe đau nhói. Que củi
trong tay rơi xuống đất, Thư Đường quơ trái quơ phải một hồi liền hoa mắt mà
hôn mê bất tỉnh.
Vân Trầm Nhã dùng cán đao đập Thư Đường bất tỉnh,
thuận thế ôm nàng vào lòng. Với tốc độ của sấm sét, hắn dùng mũi chân móc lấy
cây mộc côn, đẩy cánh tay một cái, cây mộc côn như được truyền thần lực lao về
phía trước, trực tiếp đánh bay đại đao của mấy người trước mặt.
Vân Trầm Nhã một tay ôm Thư Đường, khẽ nhún mình vọt
lên tiếp lấy một cây đại đao cầm nơi tay.
Hắn cầm đao vung lên, Hồ Thông nghe một giọng điệu
nghiêm nghị lạnh lùng, ngay cả dưới ánh mặt trời gay gắt mà cũng thấy nổi da
gà: "Vốn định mèo vờn chuột, đùa giỡn với bọn ngươi một chút, không ngờ
ngay cả nữ nhân mà các ngươi cũng đánh."
Mọi người đều bị khí thế của hắn làm cho kinh hãi.
Dừng lại một lúc lâu, Hồ Thông "Hừ" một tiếng, nhìn nhìn hai bên tả
hữu chỉ chỉ vài người: "Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, lên hết cho ta!"
Mấy người bị gọi sửng sốt, đều nhấc đao lên, hét lớn
một tiếng cắn răng xông lên. Trong khoảnh khắc chỉ thấy ánh nắng lay động, một
thân ảnh như du long, tựa như động, tựa như không, trong thoáng chốc liền có
tiếng binh khí leng keng rơi xuống đất, ba tên lâu la mới xông lên vừa rồi đều
đau đớn té ngã trên mặt đất, máu me lênh láng, thì ra là tứ chi của bọn chúng
đều bị rách toạc thật sâu.
Thư tiểu Đường vẫn bất tỉnh, miệng vết thương nơi cánh
tay không ngừng chảy máu, giọt giọt thấm ướt trên tay của Vân Trầm Nhã.
Lòng bàn tay hắn dính máu của Thư Đường, vừa ẩm ướt
vừa nhơm nhớp, ngón tay Vân Trầm Nhã không khỏi giật giật. Tâm tư nặng trĩu
xuống ba phần, hắn cũng không biết giải thích cảm giác trong lòng mình lúc này
ra sao.
Một cơn gió nổi lên trong con hẻm nhỏ, thổi mái tóc
nơi trán hắn khẽ tung bay. Vân Trầm Nhã nheo lại đôi mắt thâm thúy, miệng phun
ra một chữ: "Cút..."
Mọi người đều kinh hoàng, sau một hồi lâu cũng không
thể di chuyển được nửa bước. Vân Trầm Nhã lại ngẩng đầu lên, nét mặt vô cảm,
đáy mắt dường như ẩn chứa ý cười. Chỉ khoảng nửa khắc sau, đầu ngón tay phải
của hắn khẽ nhúc nhích, thanh đại đao trong tay xoay tít, mang theo luồng lực
đạo mãnh liệt bay ra.
Đại đao lia một vòng trong không trung, bọn lâu la
tránh không kịp, tất cả đều bị thương. Đến khi thanh đại đao trở về trong tay
của Vân Trầm Nhã, hơn mười người trước mắt đều bị đánh cho tan tác.
Vân Trầm Nhã ném thanh đao một cái, lưỡi đao khảm sâu
vào tường ba tấc.
Cuối cùng, hắn phục hồi lại vẻ thản nhiên phun ra một
tiếng nữa: "Cút!"
Bị bài học vừa rồi, lần này, vừa dứt lời, Hồ Thông
liền mang theo một đám lâu la ù té bỏ chạy.
Xa xa, mặt trời chìm khuất xuống núi, hoàng hôn trải
dài khắp nơi. Con hẻm cụt mới vừa rồi chứng kiến một thảm kịch, lúc này lại phủ
đầy ánh nắng chiều vàng rực rỡ.
Vân vĩ lang ôm lấy Thư Đường, đặt nàng trên đống cỏ
khô. Thần sắc trên mặt hắn vẫn thản nhiên bình tĩnh, cúi đầu xuống xé một góc
áo, băng bó sơ cầm máu lại vết thương nơi cánh tay của Thư tiểu Đường.
Có lẽ khi băng bó có chút đau, tuy Thư Đường hôn mê,
nhưng hàng chân mày vẫn giật giật nhíu lại. Ánh mắt Vân Trầm Nhã chăm chú hơn,
động tác trên tay không khỏi nhẹ lại ba phần. Đợi hắn băng bó xong, nhìn lại
Thư Đường, đã thấy nàng giãn mày ra, hô hấp đều đặn, chép miệng chậc lưỡi ngủ
thật say.
Ánh tịch dương xiêu vẹo nhuộm cả bờ tường, in xuống
thật sâu một bóng người. Kỷ niệm ùa về, như vào một đêm trăng sáng năm nọ, một
tiểu cô nương nghiêng ngả lảo đảo chạy từ sau gốc đào đến, dung mạo tuyệt mỹ,
cười hì hì ngốc nghếch: "Tiểu tướng công, ngươi muốn tìm nương tử
sao?"
"Tiểu tướng công, ngươi thấy ta có đẹp
không?"
"Tiểu tướng công, ta cảm thấy ngươi rất đẹp, ta
thích ngươi."
Vân Trầm Nhã trầm mặc một lát, tận sâu trong đôi mắt
như nhiễm ba phần hồng trần.
Trong
giây lát, hắn không tự chủ được vươn tay, chậm rãi lau đi vết máu trên mặt Thư
Đường, sau đó khóe môi nhếch lên, nhàn nhạt, bình thản cười cười.
Sau đó vài ngày, Kinh Hoa thành truyền ra vài tin đồn
không lớn không nhỏ. Căn biệt uyển tại ngoại ô của Tiểu ác bá Hồ Thông bị người
ta đốt mất. Hoa cỏ sau hậu viện tại Phù Sinh đường của Lan Nghi cô nương bị
người ta dội nước ngập úng cả. Một đêm nọ, vừa qua canh một, gã gõ mõ đi ngang
một con hẻm liền gặp phải một bóng ma màu trắng. Con ma bay tới bay lui, bay
đến trước mặt gã, chậm rãi nói: "Tiện thể gửi lời nhắn với Hồ Thông. Đời
trước hắn hại chết ta, ta dù làm cô hồn dã quỷ cũng phải tìm cho bằng được đầu
thai chuyển thế của hắn, lột da hắn, rút gân của hắn, hút khô hết