
tủy não của
hắn..."
Tên gõ mõ bị dọa đến hôn mê, qua ngày sau tỉnh dậy,
run rẩy chạy khắp hang cùng ngõ hẻm kể lại chuyện này.
Mấy ngày nay, không còn gặp bóng dáng Hồ Thông làm
xằng làm bậy trên đường cái nữa. Có người đến thăm nhà hắn ở phía tây thành
Kinh Hoa kể lại, gần đây Hồ Thông đã đổi tính, chỉ dám ở trong phòng, trong nhà
ngoài cửa gì cũng đều dán đầy bùa ngãi, ngày nào cũng có đạo sĩ đến làm phép,
không khí ngột ngạt hỗn loạn vô cùng, máu gà và tiền âm phủ vương vãi khắp nơi
trên mặt đất.
Hồ Thông tinh thần vừa bình phục lại một chút, liền
tức khắc chạy đến Vân phủ trong Kinh Hoa thành.
Hắn xắn tay áo, nhảy loi choi trước cửa phủ chửi ầm
lên, nói trong lòng hắn hiểu được, thật ra chuyện phóng hỏa thiêu phủ đệ của
hắn, dội ngập hoa cỏ, giả ma giả quỷ dọa người đi đường, tất cả đều là hành
động bẩn thỉu của Vân vĩ lang, còn nói hắn sẽ không từ bỏ ý định, nhất định sẽ
nghĩ ra cách hay hơn đấu với Vân vĩ lang.
Chỉ chốc lát sau, trước cửa Vân phủ liền xuất hiện một
đám người lục tục kéo nhau đến tụ tập vây quanh.
Đầu phố bên này Hồ Thông mồ hôi nhễ nhại say sưa mắng
chửi, đầu phố bên kia người nào đó vô cùng thảnh thơi vui vẻ, nhàn nhã lững
thững bước đến. Vân Trầm Nhã đến gần, vẫn tùy tiện đội mũ rơm che nắng, che
khuất đi khuôn mặt, lẫn vào bên trong đám đông vây xung quanh xem náo nhiệt,
chỉ trỏ nói theo mọi người, đại thể ý tứ là: "Ai da, sao mới mấy ngày mà
Hồ Thông đã ốm đến như vậy a, ai da, ngươi xem kìa, cái eo hắn giờ nhỏ chỉ bằng
cánh tay mà thôi, có khi nào hắn gặp phải nữ quỷ rồi bị hút đi tinh khí gì hay
không a, chậc... chậc... chậc..."
Vì không có ai chửi lại, Hồ Thông độc xướng một hồi
mất hứng, hậm hực giẫm xuống đất hai cái rồi xoay người bỏ đi. Một cơn gió nhẹ
thổi qua, dưới ánh nắng nhàn nhạt, bóng hình mảnh khảnh hiu quạnh của Hồ Thông
khuất nơi cuối đường.
Thư Đường sau khi bị thương, cánh tay trái bị băng một
cục như cái bánh chưng, không tiện làm việc nhà linh tinh như giặt quần áo vân
vân nữa, nhàn rỗi không có việc gì làm đành phải đi hóng hớt tin đồn nhảm. Thư
tiểu Đường mặc dù là người hiền lành, nhưng cũng không phải hiền lành đến độ
ngốc nghếch. Nghe nói Hồ Thông - tên đầu sỏ của cuộc đả thương người hôm nọ, bị
giày vò không ra hình người, nàng vui mừng phấn khởi không thèm giấu diếm, nói
đáng đời Hồ Thông gặp chuyện rủi, quả là ác giả ác báo.
Lúc này, Thư Đường đang ở tại hậu viện nhà mình, đem
mấy con gà con trói gô lại một chỗ.
Thư lão tiên sinh đang bận lục lọi mấy cuốn tình sử để
tìm cảm hứng viết sách. Chỉ còn một mình Thang tiểu nhị ở lại trông coi khách
điếm, hắn thấy tiểu Đường Đường hưng phấn nên sà lại gần hỏi: "Đường cô nương,
ngươi đây là..."
Thư Đường ngẩng đầu, vẻ mặt vui sướng: "Hôm bữa
Vân quan nhân đi theo giúp ta xem mắt, ta thấy hắn thích nuôi gà, sau đó gặp
phải Hồ Thông, không cẩn thận làm mất con gà của hắn, nên giờ ta tặng bù cho
hắn mấy con."
"Vân Trầm Nhã thích nuôi gà?" Thang tiểu nhị
sửng sốt, vẻ mặt hoài nghi.
Thư Đường lại thật thà, lặng lẽ cười nói: "Hôm đó
bị Hồ Thông vây đánh, ta không cẩn thận bị đánh ngất đi. Cũng may Vân quan nhân
mang ta bỏ trốn. Trên người hắn mặc dù không bị vết thương do đao kiếm, nhưng
nhất định là trúng không ít gậy gộc, nội thương rất nặng. Nếu hắn không thích
nuôi mấy con gà này, vậy thì làm thịt chúng rồi hầm canh, rất bổ cho thân
thể."
Thư tiểu Đường dứt lời, một tay bị băng bó như cái
bánh chưng treo một bên, tay còn lại xách theo đám gà, lảo đảo xiêu vẹo như con
lật đật, khoan khoái đi ra cửa.
Thang tiểu nhị dõi mắt nhìn theo bóng dáng của Thư
Đường, khóe môi giật giật, nhưng nét mặt vẫn cứng ngắc.
Ngày nay, Vân Trầm Nhã xem chán chê trò cười của Hồ
Thông xong, phe phẩy cây quạt, công đức viên mãn thong thả trở về phủ. Vừa vào
đại sảnh đã bị hoảng sợ một phen. Trong đại sảnh, tám con gà bông nửa sống nửa
chết nằm xếp lớp thành một hàng, hai con chó ngao đi vòng vòng đám gà như hổ
rình mồi, nước miếng chảy giàn dụa. Gọi lão quản gia lại hỏi, mới biết:
"Gà này là do tiểu thế tử săn được, nói là muốn đáp tạ ơn Đại công tử mấy
ngày trước đã chỉ điểm, nay thế tử đã tìm được tung tích của Phương Diệc Phi
rồi."
Vân vĩ lang xếp quạt lại, gõ gõ vào lòng bàn tay vài
cái, chỉ chỉ trỏ trỏ: "Con này chưng, con này nấu, con này nướng, còn con
này đem đi chiên...Ừ, chuẩn bị cho tốt một bàn “Toàn Kê thiện” đưa vào trong
cung dâng cho Đỗ Tu đi."
Tư Không Hạnh vào đến chính sảnh, vốn muốn bẩm báo
chính sự, nghe Vân Trầm Nhã nói như thế, nhịn không được khuyên nhủ: "Đại
công tử, đám gà này tốt xấu gì cũng do tiểu thế tử đặc biệt săn tặng cho ngài
mà."
Vân Trầm Nhã nghe vậy, gõ cây quạt cái chát trong tay
rồi xòe ra, phẩy phẩy, kêu lão quản gia lại, nói: "Làm tốt Toàn Kê thiện
xong rồi, giúp ta chuyển lời cho thế tử, là một câu khuyên bảo có tám
chữ." Vân Trầm Nhã nói tới đây ngừng lại một lát, quét mắt nhìn Tư Không
Hạnh, sau đó mới thản nhiên nói, "Vi nhân quân giả, cai sát tiện sát”.
Làm vua một nước, hễ thấy ai đáng chết thì cứ giết.
Không