
, bàn tay cầm con cờ đen vừa muốn hạ xuống, bỗng nhiên thu
hồi lại.
Ánh mắt Vân Trầm Nhã ngưng tại phía Tây Bắc của bàn cờ
rồi lại chậm rãi dời về phía cạnh bên, quân cờ vốn muốn hạ xuống ở phía Tây,
nay dừng lại ở trung tâm của bàn cờ.
"Hay cho một chiêu điệu hổ ly sơn, tự lui vào góc
chết để sinh tồn." Vân vĩ lang khen ngợi.
Bố cục cuộc cờ bị phá, Cảnh Phong lắc lắc đầu, vừa thu
quân cờ lại vừa cười nói: "Nhưng vẫn còn kém một nước, rốt cuộc vẫn thua
ngươi nửa con cờ."
"Cũng không hẳn vậy." Vân Trầm Nhã nói.
Hắn xòe quạt ra, ngón tay chỉ chỉ vào chỗ phía Tây Bắc
của bàn cờ "Mới vừa rồi nếu không có Bạch đại nhân nhắc nhở, nói chiêu này
của ngươi chính là tự sát, sợ là ta cũng không dễ nhìn ra chỗ tinh diệu của ván
cờ này."
Bạch Quý nghe vậy, biết tại vì mình to mồm mà làm hỏng
chuyện của người khác, lúng túng nói: "Nhị công tử..."
Cảnh Phong chỉ cười, ánh mắt rơi xuống ấm trà đang bốc
khói: “Bạch đại nhân, nước sôi rồi kìa."
Lá trà chỉ là loại Ô Long tầm thường nhưng được hãm
bằng nước trong ao chảy đến từ con suối thẩm thấu khí thu nên vô cùng tinh
khiết trong lành.
Vân vĩ lang nhấp một ngụm trà, nói tiếp câu nói khi
nãy: "Thẩm Mi đó tuy dung mạo rất đẹp nhưng tính tình lại xấu chết đi
được. Người bình thường không dễ dàng gì tóm được nàng ta. Từ lâu ta đã định là
khi nào ngươi hồi cung, ta sẽ thuận nước giong thuyền, cầu Phụ hoàng gả nàng
cho ngươi."
Cảnh Phong nhăn mày lại, sau một lúc lâu mới nói:
"Tuy nhiều năm nay ta không ở trong cung, nhưng cũng biết được một ít
chuyện cung đình. Nếu ta nhớ không lầm, Thẩm Mi là Đại Hoàng phi của ngươi. Các
ngươi thành thân được ba ngày thì chẳng biết tại sao nàng ta rơi xuống nước
chết đuối."
Vân vĩ lang cười cười nhưng không trả lời lại.
Không lâu sau cuộc cờ mới lại lâm vào thế trung cuộc.
Hai bên cầm cự đến hồi căng thẳng, con cờ đen trắng
thi nhau rơi xuống như mưa.
Cuối chân trời mây trắng nhẹ nhàng trôi, trên bàn cờ
khói lửa chiến tranh bay tán loạn.
Vân Trầm Nhã ung dung nâng tách trà lên, lơ đãng nói:
"Đúng rồi, ngày mai vào cung xử lý xong chuyện của Đỗ Lương, ngươi thu dọn
rồi về Anh Triêu quốc đi."
Cảnh Phong ngẩn người ra.
Vân Trầm Nhã lại nhấp một ngụm trà. "Không thể
coi thường thế lực loạn đảng trong cung. Ngươi mang theo thánh chỉ sắc phong,
sau khi về Anh Triêu, lấy thân phận Quốc sư làm thống soái quân binh ở phía Nam
trước, nếu chiến tranh xảy ra, tốt nhất nên thống nhất chín châu ở phía Nam lại
thành một, thành lập một lá chắn."
Cảnh Phong nghe vậy, nhìn lại thế cục bày ra trên bàn
cờ, trong chốc lát đã hiểu rõ.
"Chín châu ở phía Nam thống nhất thành một cũng
không khó. Nhưng thế lực của Viên An ở phía Bắc của Giang Nam phải làm sao
đây?"
"Từ Vân Hà trở lên trên Bắc Giang Nam sẽ do ta xử
lý." Vân Trầm Nhã nói "Ta ở lại Nam Tuấn quốc tối đa là đến mùa đông
năm nay. Sau khi gặp xong Vũ Văn Sóc của Mạo Lương quốc ta sẽ quay về Cẩm
Châu." Ngừng một lát rồi cười nói: "Nhưng nếu như thế, ngươi và ta
chỉ có thể sang năm sau mới trở về Vĩnh kinh được. Ta đã hứa là sau khi ngươi
trở về cung, ta sẽ thỉnh phụ hoàng tuyển Hoàng phi cho ngươi, xem ra chuyện này
còn phải kéo dài đây."
Ánh mắt Cảnh Phong tối sầm lại, hạ cờ xuống phía Đông
Nam, ăn luôn một lượt bảy con cờ của Vân Trầm Nhã.
"Ta sẽ không cưới cô nương khác nữa."
Vân vĩ lang nhíu mày: "Chỉ cần một mình Liễu Ngộ
thôi sao?"
Cảnh Phong không trả lời.
Sói hứng thú dào dạt nở nụ cười: "Vậy cũng được
thôi. Thẩm Mi có một ca ca sinh đôi, tên là Thẩm Khả, hiện nay đang nhậm chức
Lễ bộ thị lang trong triều, hình dáng của hắn giống hệt tiểu Mi nhi, càng tuyệt
vời hơn nữa là hắn đoạn tụ. Trẻ tuổi đã làm quan, nhưng hắn cũng không biết
Quốc sư lại là Nhị hoàng tử. Lần này ngươi trở về cung, không muốn cưới cô
nương cũng được, nếu chấm trúng tên mặt trắng Thẩm Khả kia, thu nạp hắn ở lại
bên mình cũng hay."
Sắc mặt Cảnh Phong càng âm trầm hơn, ngưng thần tập
trung vào ván cờ, nước cờ hạ xuống càng lúc càng sắc bén.
Rất nhanh, chiến cuộc trên bàn cờ rơi vào hỗn loạn,
máu me tán loạn nơi sa trường.
Vân Trầm Nhã vẫn ung dung đối phó, phản kích trong
chốn tuyệt địa.
Cuối cùng hai bên hòa nhau.
Đã nhiều ngày nay trong cung phái người đến khách điếm
Thư gia mấy lần, lấy danh nghĩa của Hoàng Thượng mời hai cha con Thư Tam Dịch
vào cung ngày hai mươi bảy tháng Tám này.
Kỳ lạ là, những người này tuy do Nam Tuấn vương phái
đến nhưng thái độ lại rất ân cần hòa nhã. Sau khi bị Thư Tam Dịch từ chối, bọn
họ cũng không dám ép buộc.
Từ khi Thư tiểu Đường biết được thân thế của mình, đối
với những chuyện kiểu này đã không còn lấy gì làm kinh ngạc. Nhưng trước đó một
ngày, Thư Tam Dịch bỗng nhiên bảo Thư Đường, lão muốn dẫn nàng rời khỏi Kinh
Hoa thành của Nam Tuấn quốc, đến một nơi khác ở phía Nam sinh sống.
Thư Đường nghe vậy không bằng lòng, cũng không phản
đối, nhưng trong đầu lo lắng bất an.
Ngày hai mươi bảy hàng tháng là ngày nàng giao rượu
đến Đường Tửu hiên. Thư Đường vì trong lòng không yên nên quyết định giao rượu
sớm hơn mộ