
i rối "Ta cũng lấy làm
kỳ, họ Diệp này ở Nam Tuấn quốc ít có. Ngoại ô thành Đông, ngoại trừ đứa con
điên của mụ Diệp, chẳng lẽ còn có nhà nào họ Diệp nữa sao?"
Khóe miệng Tư Không Hạnh co rút. Vân Trầm Nhã cười
cười, vân đạm phong khinh đổi đề tài: "Chỉ có chuyện này thôi sao?"
Lão quản gia vỗ mạnh lên trán một cái, lại lấy một vật
gì đó từ ống tay áo ra đưa cho Vân Trầm Nhã: "Sáng nay có hạ nhân tìm được
cái này trong vườn hoa, chắc là của Đại công tử ngài đánh rơi?"
Vật kia không phải cái gì xa lạ, chính là cây sáo ngọc
nhỏ mà Thư Đường trả lại ngày hôm qua.
Vân Trầm Nhã thoáng nhìn qua cây sáo, nụ cười trên mặt
lập tức biến mất. Hắn giơ tay ra tiếp lấy, ngón tay tùy tiện xoay quanh cây
sáo. Một lát sau, chỉ nghe "Lạch cạch" một tiếng, cây sáo đã bị Vân
vĩ lang bẻ gẫy thành hai đoạn.
Lão quản gia bị hành động bất thình lình này của hắn
làm hết hồn, ngẩn người đứng tại chỗ.
Vân Trầm Nhã tùy tiện ném hai đoạn sáo gẫy đi, ngoài
cười nhưng trong không cười nói: "Không có chuyện của ngươi, lui ra
đi."
Đợi người trước mắt nhanh như chớp lui ra sạch sẽ, Tư
Không Hạnh lúc này mới tiến lên, thấp giọng nói: "Đại công tử, phía bên
Đường Ngọc kia, thuộc hạ đã phái người theo dõi."
Vân Trầm Nhã gật gật đầu: "Phái vài tên tay chân
lanh lẹ chút." Hắn trầm ngâm trong chốc lát, lại thêm một câu "Ừm,
rút hết những người mai phục ở khách điếm Thư gia đi, cũng không cần thêm người
mới."
Tư Không Hạnh sửng sốt.
Vân vĩ lang làm như không có việc gì, khi nói những
lời này, không chút để ý đi về phía thư phòng, còn nói: "Đưa đồ ăn sáng
trực tiếp đến Mai trai."
Nói một hồi mà không có tiếng đáp lại, Vân Trầm Nhã
ngừng chân, xoay người lại.
Tư Không Hạnh đang trố mắt nhìn hai đoạn sáo ngọc bị
đứt lìa. Cảm thấy Lang chủ tử đang nhìn hắn, Tư Không Hạnh vội vàng thu hồi ánh
mắt, chắp tay nói: "Vậy bên phía khách điếm Thư gia..."
"Sau này không cần để ý đến nữa." Một câu
nhẹ nhàng bật ra, như không có việc gì cả.
Tư Không Hạnh không dám nhìn sắc mặt của Vân Trầm Nhã.
Hắn thở hắt ra, đang tính lui xuống, bỗng nhiên lại nghe phía trước, Vân vĩ
lang vừa đi vừa lầm bầm "Bùn loãng không trét được tường, hạt đào giống
xấu làm sao có thể nở hoa, trên đời này, Măng Tây chỉ có thể xứng với Cải
Trắng, dây mướp chỉ hợp với dưa leo, tiểu nha đầu ngốc thành gia lập thất cũng
chỉ nên tìm một tên ngốc nào đó, dòng dõi hoàng gia ngàn năm truyền lại vốn chỉ
thích xem náo nhiệt mà thôi..."
Thế là bao nhiêu nghi ngờ chợt như nước xối lên đầu,
bỗng nhiên Tư Không Hạnh hiểu được tại sao hôm nay Vân vĩ lang dậy trễ như vậy.
Có lẽ hôm qua Thư tiểu Đường đến, đã nói gì đó với Vân Trầm Nhã, chọc sói ta
không thoải mái, đến nửa đêm mà vẫn không ngủ được.
Bộ xiêm y vàng tươi ngâm trong nước ba ngày quả thật
phai đi thành màu vàng nhạt. Thư Đường mặc vào bộ xiêm y mới, đóa hoa mướp trên
đầu bỗng nhiên trông rất có phong cách riêng, như dệt hoa trên gấm.
Qua mấy ngày sau, cái nóng mùa hè lại giảm đi một ít,
Thư Đường mặc bộ xiêm y mới đi xem mắt.
Lúc này đi xem mắt vô cùng thuận lợi, trên đường cũng
chưa xảy ra sự cố gì. Công tử con nhà đàng hoàng tử tế gặp cũng không ít, Thư
Đường mỗi người gặp một lần, không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không
tốt, không biết tại sao, nàng không đặc biệt xem trúng ai cả. Có lẽ là đã quen
nhìn diện mạo đẹp đẽ của Vân Trầm Nhã rồi, những mặt hàng phàm tục khác đều
không lọt được vào mắt.
Kết quả là sau mấy lần xem mắt, Thư Đường không những
không cảm thấy hăng hái mà ngược lại, còn có chút mệt mỏi chán chường. Mới đầu
nàng không nghĩ đây là vấn đề của bản thân mình, chỉ cho là đối tượng xem mắt
chỉ tạm xem được mà thôi, mãi đến khi nàng gặp Nguyễn Phượng, mới bừng tỉnh đại
ngộ.
Trước khi Vân Trầm Nhã đến Nam Tuấn quốc, Nguyễn
Phượng từng là Kinh Hoa thành Đệ nhất mỹ nam. Mặc dù dung mạo không thể so sánh
với “Thần tiên ca ca” của Thư tiểu Đường, nhưng cũng đã là lan chi ngọc thụ,
phong lưu văn nhã. Trong mấy cuộc xem mắt sau này, chỉ có lần gặp Nguyễn Phượng
này mới là lần đầu tiên Thư Đường nổi lên hứng chí bắt chuyện.
Sau đó, tiểu Đường Đường trở về nhà nghĩ lại. Người ta
thường nói, thường được ăn ngon sẽ khiến mồm miệng trở nên kén cá chọn canh,
quả nhiên, mỹ nam nhìn riết sẽ khiến cặp mắt cũng trở nên kén chọn. Cảm thấy
bản thân mình càng ngày càng trông mặt mà bắt hình dong, Thư Đường lập tức sửa
chữa sai lầm, tự nhắc nhở bản thân mình phải lấy tiêu chuẩn thật thà trung hậu
làm mục tiêu, lấy nhân phẩm đối phương làm nguyên tắc xem mắt.
Quả nhiên, chưa đầy ba ngày kế tiếp, Thư Đường đã gặp
được một người vừa mắt. Người này tên là Tô Bạch, tổ tiên ba đời đều làm quan,
hắn làm người thật dĩ hòa vi quý, hiện nay đang làm chức biên tu ở Hàn Lâm
viện. (biên tu: biên soạn sử sách)
Hệ thống quan chức ở Nam Tuấn quốc cũng khá giống Anh
Triêu quốc, chức biên tu này nếu ở Thần Châu, sẽ là cục thịt mỡ treo lủng lẳng.
Nhưng Nam Tuấn quốc là một nước nhỏ, quyền hành đã sớm rơi vào tay triều thần
quan lại cấp trên, chức biên tu này đây cũng ch