
ỉ là công việc hiệu chỉnh lại
sách sử mà thôi. Nếu thật sự có túng thiếu, mạo danh viết chút tiểu thuyết
thoại bản, cũng có thể phát tài. (thoại bản: một
hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện
lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ
nhân sau này)
Thư tiểu Đường biết được chức quan của Tô Bạch, cảm
thấy có chút thân thiết, dù sao Thư lão tiên sinh cha nàng vẫn là một văn nhân
chính cống. Còn nữa, Tô Bạch từ dáng người đến diện mạo, từ nhân phẩm đến cá
tính, đều trầm ổn bình tĩnh. Một người qua đường giáp mà có khí chất như thế
cũng đã phù hợp với cuộc sống tầm thường trong tương lai như mong muốn của Thư
Đường rồi.
Thư Đường và Tô Bạch vài lần tương giao, tâm tư cơ bản
của hai người đã xác định. Sau đó, Thư Đường cũng không xem mắt nữa, chỉ năm ba
ngày lại đi ra ngoài gặp mặt Tô Bạch, nói vài câu thăm hỏi không mặn không
nhạt, bàn luận một hồi, không có gì thú vị cả.
Mấy ngày nay, Thư Đường vẫn chưa đi thăm Vân Trầm Nhã.
Không biết vì sao, nàng cảm thấy trước khi thành thân, bản thân mình vẫn là nên
ít gặp vị Thần tiên ca ca này. Việc này cũng không thể trách nàng. Hiện nay,
Thư Đường đã bỏ được tật xấu trông mặt mà bắt hình dong. Nếu lại gặp Vân vĩ
lang vài lần nữa, nàng sẽ sinh ra soi mói về tướng mạo của người qua đường giáp
- Tô Bạch mất, thế là cuộc hôn nhân này sẽ thất bại ngay.
Vì thế, Thư tiểu Đường cảm thấy rất có lỗi với thần
tiên ca ca. Bất quá trong thời gian này, Vân vĩ lang cũng không có tới khách
điếm Thư gia.
Trở lại chuyện của Nguyễn Phượng.
Nguyễn Phượng và Thư tiểu Đường đề thân không thành,
nhưng hai người vẫn thường xuyên qua lại, cũng xem như là bằng hữu. Thân phận
Nguyễn Phượng cũng khá tôn quý, cậu ruột là Lục Vương gia, cha mở ra tửu lâu
lớn nhất Kinh Hoa thành.
Vì lúc trước đã gặp qua một nhân vật như Vân vĩ lang,
nên lúc này quen Nguyễn Phượng, Thư Đường rất là bình tĩnh.
Hôm nay, Nguyễn Phượng mời Thư Đường đến Phi Nhứ lâu
uống trà đàm đạo. Thư tiểu Đường theo hẹn mà đến. Vài ngày trước đó nàng lại
mua một khúc vải dệt màu xanh biếc, may thành một bộ xiêm y, theo thường lệ
ngâm ba ngày trong nước. Xiêm y xuống màu trở thành màu xanh nhạt, trên đầu Thư
Đường cài một dây mướp nhỏ. Thoạt nhìn, thực có vài phần phong vị tự nhiên
thanh tao riêng biệt.
Thư Đường bước vào Phi Nhứ lâu, Nguyễn Phượng đã ngồi
ở vị trí thượng hạng cạnh cửa sổ đợi một hồi.
Vừa ngồi xuống, hai người hàn huyên một lúc lâu,
Nguyễn Phượng cười nói: "Thật ra hôm nay Nguyễn mỗ mời tiểu Đường cô nương
đến đây, là vì muốn nhắn lời giúp một người."
Thư tiểu Đường chớp mắt mấy cái, hỏi: "Người nào
a?"
Nguyễn Phượng cười rộ lên: "Không biết tiểu Đường
cô nương có còn nhớ rõ Thu Đa Hỉ Thu cô nương hay không?"
Sau khi Thu Đa Hỉ đụng phải Đường Ngọc ở khách điếm
Thư gia, đã kể rõ thân phận mình với Thư Đường. Khi đó, Thu Đa Hỉ tức giận nói
không rõ, chỉ nói là hoãn lại chuyện đi tìm hôn phu, ngày khác lại đến thăm Thư
Đường. Ai ngờ Thư Đường thành thành thật thật đợi nàng mấy ngày, cũng không
trông thấy bóng dáng của nàng nữa.
Gần đây Thư Đường đang buồn bực chuyện này, nghe
Nguyễn Phượng nhắc tới, vội vã gật đầu: "Nhớ, nhớ, ngươi nói với nàng ấy,
cái bàn vị trí tốt nhất của nàng ấy, từ đầu tới cuối ta vẫn để dành riêng cho
nàng ấy thôi."
Nguyễn Phượng ôn hòa cười: "Tiểu Đường cô nương
tâm địa thật tốt."
Nói xong, hắn lại bất động thanh sắc bưng ấm trà rót
thêm cho Thư Đường, nói: "Chỉ là hôm bữa kể từ khi Thu cô nương về phủ
liền bị cấm không cho ra ngoài. Hôm qua tại hạ ghé qua quý phủ thăm, nàng ấy
ngoại trừ nhờ ta chuyển giúp lời này, còn bảo ta hỏi giùm một câu."
"Ngươi hỏi đi, ngươi hỏi đi?"
Nguyễn Phượng đặt ấm trà lên bàn, giơ tay làm tư thế
"mời", nói: "Không biết Đường Ngọc Đường công tử tạm trú nơi Vân
phủ, gần đây ra sao rồi?"
Thư Đường nghe xong, trong lòng không khỏi buồn bực.
Nếu muốn biết tình hình gần đây của Đường Ngọc, cứ đến phủ của Vân Trầm Nhã mà
xem. Tại sao lại quấn lấy nàng mà hỏi?
Thư Đường đang muốn đáp, góc mắt đảo qua người trên
đường, chợt ngẩn người.
Phi Nhứ lâu là thánh địa xem mắt nổi danh của Kinh Hoa
thành. Hôm nay Vân vĩ lang nhàn rỗi không yên, gọi Tư Không Hạnh cùng đi theo
một đường đến đây, tính phá hoại mấy cuộc nhân duyên chơi, hòng an ủi tâm hồn
tĩnh mịch của hắn mấy ngày hôm nay.
Vân Trầm Nhã rảo một vòng nhỏ trên lầu một, sau khi
thấy nhiều cô nương tâm thần không yên, hắn hài lòng tiến lên lầu hai.
Có một câu tục ngữ rất ứng trên người Vân vĩ lang,
chân chân thị bách thí bất sảng – đi đêm có ngày gặp ma.
Vân Trầm Nhã lên tới lầu hai, còn chưa mê hoặc được
nửa cô nương nào, chính hắn đã hôn mê choáng váng sụp ngã xuống trước.
Ngồi cạnh cửa sổ, không phải tiểu Đường ngốc nhà họ
Thư thì còn ai?
Lại chăm chú nhìn về phía đối diện với nàng, à, người
này địa vị cũng không nhỏ, chính là Kinh Hoa thành Đệ nhất mỹ nam Nguyễn Phượng
công tử.
Lúc này, Nguyễn Phượng và Thư Đường cũng nhìn thấy Vân
vĩ lang, ha