Vô Sắc Vô Hoan

Vô Sắc Vô Hoan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324053

Bình chọn: 10.00/10/405 lượt.

ó thể cho người toàn thân khó nhịn, một loại là mê dược có vị ngọt,

uống sẽ ngủ, còn có một loại là viên thuốc làm cho người ta không đẩy

lên nổi chân khí.

Ta vội vàng liên tục cảm ơn.

Bạch Tử lơ đễnh nói:“Này đó ứng phó hai ba loại nhân vật tầm thường

còn được, đối với cao thủ chân chính kỳ thật cũng không có tác dụng gì,

chỉ có thể kéo dài nhất thời nửa khắc thôi. Bất quá dược vật đẳng cấp

cao, chỉ truyền thụ cho đồ đệ của Bạch gia, hơn nữa cực độ phức tạp khó

chế, ta cũng không cho rằng ngươi cái loại đầu heo này có thể làm ra.

Vết thương của Thạch Đầu còn phải hao phí bốn tháng thì mới có thể lành

toàn, trong khoảng thời gian này ngươi đi theo dược đồng của ta học như

thế nào nhận biết được dược vật, miễn cho ngươi này ngu xuẩn làm sai

thuốc dược, còn tưởng rằng là phương thuốc của ta không tốt.”

Ta hưng phấn mà gật đầu lia lịa, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Tử càng trở nên thuận mắt, ôm phương thuốc hướng trở về báo tin vui cho

Thạch Đầu.

Trước khi đi, nghe thấy Bạch Tử tò mò hỏi:“A Minh, ngươi vừa mới cao hứng cái gì vậy?”

Sau khi chạy thật xa rồi, sau lưng tựa hồ lại truyền đến một trận khắc khẩu.

Ta một mực mặc kệ, hưng trí bừng bừng chạy về phòng, nói cho Thạch Đầu những lời mà thần y đã nói.

Thạch Đầu sau khi nghe xong có chút buồn bực:“Bốn tháng? Chẳng phải

là muốn ở trong này trải qua lễ mừng năm mới hả ? Ta không muốn.”

“Đừng so đo nhiều như vậy! Chúng ta da mặt dày lâu như vậy, cũng

không sai lệch mấy, dù sao cũng phải chờ thương thế của chàng hoàn toàn

khang phục lại, miễn cho chàng rơi xuống cái bệnh tật gì, khó chịu vẫn

là ta.” Ta mở ra thuốc mỡ vừa bôi cho hắn vừa nói,“Lúc trước Nam Cung

Minh còn nói, Long Chiêu Đường bị triều đình chê trách, giam cấm, nửa

năm cũng không có thể đi ra, đủ để cho chúng ta bỏ chạy đến thảo nguyên

.”

Thạch Đầu nghiêng nghiêng đầu, tiếc hận nói:“Trước kia tiết nguyên

tiêu hàng năm cùng nàng xem hoa đăng, nàng thích nhất đoán đố đèn, không biết ra biên cảnh, còn có không?”

“Có cũng được, không cũng được,” Ta cúi đầu thật lúc lâu, sờ sờ mặt

mình, chua sót nói,“Ta đại khái…… Đời này cũng không có thể lại quang

minh chính đại lộ ra khuôn mặt này để nhìn đèn.”

“Phi! Không biết xấu hổ,” Thạch Đầu mắng,“Cho dù vẻ ngoài của nàng

hiện tại thực sự giống thiên tiên, câu dẫn mắt người ở khắp nơi. Thế nào cũng sẽ không đến bảy tám mươi tuổi rồi mà vẫn còn là thiên tiên chứ?

Đợi đến khi nàng già nua héo úa, lúc thành người phụ nữ trung niên, đi

trên đường còn cái ai nhìn nàng lão thái bà, nhiều thêm một lần nữa chứ? Đến lúc đó ta dắt tay nàng, hai người ngẩng đầu ưỡn ngực đi dạo Nguyên

tiêu!”

Lúc hắn nói chuyện, giả trang thành bộ dáng của lão gia gia, chọc cho ta cười, liền đập một cái tát lên trên vai hắn, cười nói:“Toàn ba hoa!”

Hắn liên tục kêu đau.

Ta bôi thuốc xong, đi ra ngoài tìm đại nương quen biết, cho nàng một

khoản tiền thật dày nặng, mua hai xấp vải bông màu xanh đậm và chỉ sợi

nhiều màu sắc cùng nguyên liệu, trước tiên đem mấy tầng vải xếp lên, cắt may cho Thạch Đầu một kiện quần áo mùa đông thật dày, kiểu dáng rất đơn giản, cổ áo nguyên bảo, chỉ là ở góc áo vá một vòng lông chuột xám làm

trang trí. Sau đó dùng vải vóc còn thừa làm cái hà bao, tỉ mỉ thêu lên

chữ Thạch Đầu cùng với hình thêu hoa sen, bù lại cho món nợ còn thiếu

năm đó.

Thạch Đầu tựa vào đầu giường, lẳng lặng nhìn ta thêu hoa, khóe môi nhếch lên cười.

Mùa thu gió nhẹ, bầu trời tươi sáng giống như lòng của ta, vạn dặm

không mây. Mối hận to lớn của Thạch Đầu đã báo xong rồi, Long Chiêu

Đường không thể vênh váo nhảy ra giữa đường cản trở, Nam Cung Hoán ốm

đau không dậy nổi, Nam Cung Minh rốt cục buông tay, chúng ta kế hoạch

trước khi đi tìm thời gian đi đến Kỳ Liên Sơn lấy bảo tàng, đem đại bộ

phận gửi biếu người nhà của Thác Bạt, phần nhỏ giữ lại để tạo dựng cuộc

sống chỗ ở. Sau đó mua mấy trăm mẫu đất, trồng một vườn hoa, đào một cái nguồn nước sạch sẽ, nuôi mấy chục con gà. Thạch Đầu trải qua biến cố

sinh tử, thấy được bộ mặt xấu xa của đại hiệp cầm thú, cũng rốt cục thấy nhạt nhoà với giang hồ chém giết lẫn nhau, ngược lại tán thành nguyện

vọng của ta, hắn tính học được võ công từ trong bí tịch để bảo hộ bản

thân, sau đó làm một cao thủ thoái ẩn giang hồ, mở ra cái trạm rèn sắt,

kế thừa sự nghiệp của Thiết Đầu đại thúc, trà trộn phố phường, tương lai làm tuyệt thế thợ rèn, chuyên đánh dao thái rau, Lý gia.

Viễn cảnh tương lai đã được an bài rất thỏa đáng.

Ta nghĩ đến mình nhiều lần trải qua cực khổ, hạnh phúc đều ở trước mắt.

Chỉ là trong lòng như trước vẫn có một chút không thích hợp.

Nông lịch ngày hai mươi bốn tháng mười một, Thạch Đầu thương tình ổn

định, ta đi đến dược phòng cùng dược đồng, học nhận thức thuốc dược.

Nông lịch ngày ba mươi tháng mười một, Nam Cung Minh nhận được thư, cha bệnh tình nguy kịch, về.

Nông lịch ngày mười tám tháng mười hai, tám thôn lân cận bùng nổ quái bệnh, bệnh mê y học của Bạch Tử phát tác, người muốn khám bệnh trụ đầy

biệt viện, nhân thủ không đủ, số lượng lớn thị nữ dược đồng của bổn viện bị


Duck hunt