
hắn nhịn xuống.
Trải nghiệm qua khảo nghiệm khủng bố của Bạch Tử, trách không được
lời nói ác độc của ta năm đó đả kích Nam Cung Minh một chút hiệu quả đều không có……
“Tóm lại, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng tính là làm bạn với hắn nhiều
năm rồi, phụ thân của hắn cưới phải cô gái có địa vị cao quý trong võ
lâm, kiêu căng tùy hứng, sau đó nháo ra một màn gièm pha, dẫn tới nhiều
năm tâm bệnh, sau đó lại nghe nói Nam Cung Minh thích một tiểu nha đầu,
muốn cưới nàng làm vợ, ta nghĩ người thấp kém có thể trèo cao tới Nam
Cung gia, là có phúc ba đời, hơn nữa Nam Cung Minh tính tình ôn hoà che
chở, nàng hẳn là sẽ không hồng hạnh xuất tường, gây nên chuyện hổ thẹn,
cho nên phải làm cho bạn tốt cao hứng, ít nhất hắn không rảnh để lải
nhải với ta .” Bạch Tử bỗng nhiên chán ghét rút tay về, lạnh lùng nhìn
ta nói,“Chính là ta không nghĩ tới, hắn cư nhiên phạm vào sai lầm giống
như phụ thân.”
Liên quan rắm gì với ta chứ! Ta hận không thể xông lên cắn cái tên tự quyết định này mấy cái.
Bạch Tử khoanh tay, xoay chuyển vài vòng, oán hận nói:“Ngươi bị phụ
thân hắn tống đi mấy ngày, Nam Cung Minh ở nhà của ta, muốn mời ta đi
trị bệnh nấm hoa đào trên mặt cho ngươi, sau đó mang tới trước mặt phụ
thân để nghị thân[1'>. Được đến tin tức, ta bồi hắn suốt đêm
tiến đến Nam Cung thế gia, cha con bọn họ hung hăng náo loạn một hồi,
Nam Cung Hoán tức giận đến mức trúng gió, ngã xuống đất không dậy nổi,
ta thi châm kê thuốc cho hắn, hắn bằng mặt không bằng lòng, nói là con
đã có giữ trọng trách lớn, không cần phải phụ thân hỗ trợ, từ nay về sau ở biệt viện tĩnh dưỡng, cự tuyệt y dược, chỉ cầu nhanh chết đi gặp phu
nhân. Trước khi đi, hắn bí mất triệu ta đến nói chuyện một phen, ta thế
mới biết hắn đem ngươi tống đi là vì trong lòng ngươi căn bản không có A Minh.”
[1'> Nghị thân: bàn luận cưới hỏi.
Ta có miệng khó trả lời: Lấy đại cầm thú đối với thê tử cố chấp tưởng niệm đến tận bây giờ, nếu ta bị đưa tới trước mặt hắn, nói không chừng
sẽ không phải là vợ của Nam Cung Minh, mà là mẹ kế của Nam Cung Minh!
Bạch Tử thở dài, nâng trán một lát:“Loạn trong giặc ngoài, Nam Cung
Minh đoạn thời gian ấy gầy đi bảy tám cân, cơ thể xương cốt đều suy
nhược. Ta cũng âm thầm giúp hắn đi tìm tung tích của ngươi, chính là
không có kết quả. Sau đó, hắn cuối cùng tìm được ngươi, mang theo tới
thăm, nhưng không phải là để giới thiệu vợ tương lai của hắn, mà là vì
tìm thầy thuốc thay nam nhân của vợ tương lai, thật sự là buồn cười.”
Hắn lo lắng Nam Cung Minh cũng mắc phải tâm bệnh giống như phụ thân? Cho nên muốn triệt để giết chết ta?
Bạch Tử tựa hồ nhìn ra nỗi sầu lo của ta, lại cười nói:“Ta không cần
Nam Cung Minh có tâm bệnh hay không, cũng thực chán ghét hắn, nhưng là
bên tai ngay cả một cái người dám lải nhải đều không có, cũng thật sự
nhàm chán. Ta trị liệu cho nam nhân của ngươi, cho ngươi các loại phương thuốc, nguyên bản là hy vọng hắn đối với ngươi hết hy vọng, cho hai
người các ngươi cút nhanh một chút, cút càng xa càng tốt! Ta dễ dàng
thừa dịp tâm bệnh của Nam Cung Minh chưa nặng, sớm một chút xuống tay
trị liệu cho hắn…… Nhưng là hiện tại, ta thay đổi chủ ý, ngươi có biết
đây là vì sao không?”
Ta:“……”
Bạch Tử bừng tỉnh đại ngộ, từ trên cổ ta rút ra hai cái ngân châm:“Ta đã quên mất, để cho bản thân đọc sách thanh tịnh, nên chọc vào á huyệt
của ngươi.”
Ta động động ngón tay, toàn thân vẫn tê liệt không thể nhúc nhích,
vội vàng lên tiếng hô to:“Thạch Đầu! Cứu mạng! Thạch Đầu…… Huhu……”
“Ồn chết lên được.” Bạch Tử thuận tay lại chọc ngân châm vào cho ta,
căm giận nói,“Ngươi cái thứ hỗn đản này, dám giựt dây A Minh mạo hiểm ra biển? Hắn thế mà cũng đáp ứng, nói ở đất liền không thể lưu luyến,
không bằng bốn biển là nhà! Nếu hắn ra đi, ta lập tức lại không có bạn
nữa…… Một khi đã như vậy, ta đành phải làm cho hắn có điều lưu luyến,
rốt cuộc không đi ra biển được nữa!”
Cầm thú đại nhân, là do ta lắm mồm, ta bây giờ đi nói cho hắn biết
rằng ở bên ngoài có rất nhiều loại quái thú, khắp nơi đều là con mẹ nó,
khủng long godzilla, trăm ngàn lần không thể đi ra, ngươi đại nhân lại
đại lượng, tha cho ta đi mà.
Ta chỉ hận miệng không thể nói, nước mắt đều nhanh đi ra .
“Ta hai năm này luôn luôn nghiên cứu tâm bệnh, sau đó ta lại phát
hiện, mọi uất ức của người đến từ não bộ, đến từ ký ức thống khổ, chỉ
cần đem tất cả mọi thứ đều xoá bỏ hết đi, lập tức có thể bắt đầu một lần nữa.” Bạch Tử búng ngón tay, chỉa chỉa phía bên trái, khôi phục ôn hòa.
Ta cố gắng chuyển động tròng mắt, nghiêng nghiêng nhìn tới, đã thấy
bên cạnh có một cái giường gỗ, mặt trên một cái xác chết cháy nằm lẳng
lặng, cùng với vóc người của ta không sai biệt lắm, trên đầu ngân sức
cùng mảnh vụn quần áo tựa hồ cùng lúc ta mặc đi dược phòng giống nhau
như đúc.
Bạch Tử lộ ra tươi cười, lại lần nữa sờ sờ đầu ta, tự tin nói:“Ngươi
không cần lo lắng, ta dùng Tiểu Hỉ làm thực nghiệm đã hơn một năm, xác
định trí nhớ có thể thông qua thời gian dài kích thích mấy huyệt vị trên sọ đầu và thân thể mà thay đổi. Đợi sau khi tiêu trừ tất cả