
nhìn một phen.
Lại xoa xoa mắt, lại nhìn một phen.
Đấu óc đầy rối bời, lao xuống núi, lôi kéo một đại nương đang nhặt rác hỏi:“Đây là nơi nào vậy?”
“Đi đi, đồ điên,” Đại nương hất tay của ta ra, che mũi, thô bạo
nói,“Khoảnh đất này là địa bàn của ta, ngươi muốn nhặt bảo bối thì đi
nơi khác đi! Dám cùng lão nương tranh giành đồ, cẩn thận con ta đánh
chết ngươi!”
Cách đó không xa có một người đàn ông cao lớn thô to đang cầm cái hộp thuốc nhỏ, xông tới đây với đại nương vui sướng đên ngốc nghếch:“Mẹ!
Con nhặt được hộp Tuyết tân hoàn, hí hí, trên hộp còn có con ấn của Bạch gia, thế nào cũng có thể bán được một lượng vàng chứ nhỉ?”
Ta ở bên cạnh ngây dại thật lâu, hỏi:“Đây là Độ Ách sơn trang?”
Đại nương cùng con của bà ta nhìn ta giống như thấy quái vật.
Ta đột nhiên phục hồi lại tinh thần, cười nói:“Ta là người ngoại địa
đến nương nhờ bạn bè, trên đường xảy ra chút việc, mắc phải tai nạn,
thật vất vả một đường đi ăn xin đến nơi này, nhưng là…… Như thế nào biến thành hiện trạng như vậy? Người ở bên trong đâu?”
Đại nương thấy ta không phải tranh giành địa bàn, thần sắc rốt cục
dịu đi rất nhiều, chỉ là không kiên nhẫn, phất phất tay, nói:“Chết rồi!
Đã chết được ba tháng !”
Con của bà ta nhưng thật ra lại tốt bụng, giải thích, nói:“Ba tháng
trước, tất cả người trong sơn trang của thần y đều chết rồi, giống như
nói Bạch thần y đã chết rồi, nô bộc chết, bệnh nhân cũng đã chết rồi,
còn bị một vụ hoả thiêu cháy sạch sẽ. Thế mà một nha hoàn tên là Trạch
Lan chạy thoát chết, lại trở nên điên điên khùng khùng, cũng không biết
có phải hay không là thân thích của ngươi. Nhà nàng ở ngay tại vùng phụ
cận trấn trên, gian thứ ba ở bên cạnh phố Lý Nhị Mễ, ngươi có thể đi hỏi một chút.”
Trạch Lan là nha hoàn trong phòng Tiểu Hỉ, ta và Thạch Đầu đều biết nàng, liền vội vã đi tới trấn trên.
Lúc này nhiệt độ không khí đã chuyển sang ấm áp, hoa đào trên cây nở
rực rỡ đến dị thường, người đi đường đều mặc áo đơn, thời gian đã gần
đến mùa hè. Ta lôi kéo một đứa nhỏ hỏi một chút về thời gian, phát hiện
đã là đầu tháng sáu, trong lòng hoảng hốt, thật vất vả hỏi được phố Lý
Nhị Mễ, tìm được Trạch Lan, lại thấy nàng cả người phát run, hai mắt vô
thần, chui ở trong chuồng heo không chịu đi ra, ta vừa nói ra một câu Độ Ách sơn trang, nàng liền điên cuồng hét rống lêm:“Quỷ! Là quỷ đến đây!
Máu…… Thật nhiều máu! Có quỷ, đừng giết ta, ta sợ…… Ta sợ……”
Ta lôi kéo nàng, liên thanh an ủi:“Chớ sợ chớ sợ, ngươi có biết bệnh
nhân cách vách có còn sống hay không? Người kia cao cao gầy gầy…… gọi là Thạch Đầu……”
“Quỷ! Ngươi cút đi! Mau cút đi!” Trạch Lan khóc đến nước mắt nước mũi đều đi ra , liều mạng lui về phía chỗ sâu trong chuồng heo, không ngừng xin khoan dung,“Van cầu ngươi thả ta đi, máu…… Mọi người đều đã chết
rồi, ta sợ……”
Ta càng không ngừng hỏi:“Thạch Đầu đâu? Thạch Đầu đâu?”
Nàng không ngừng lắc đầu:“Quỷ, quỷ đến đây…… Đều chết rồi…… Đừng giết ta……”
Mẹ của nàng lấy cây chổi đánh đuổi ta ra khỏi cửa.
Ta ngốc nghếch đứng ở trên đường, tựa như đang nằm mộng, chỉ cảm thấy tay chân một mảnh lạnh lẽo.
Xông qua nhiều sóng to gió lớn như vậy, ta cũng chưa chết, Thạch Đầu như thế nào lại chết được chứ?
Ta nghiêng ngả lảo đảo đi khắp nơi hỏi người về tung tích của Thạch
Đầu. Có ước chừng khoảng mười mấy đứa nhỏ ở trong nông thôn cũng có một
cái nhũ danh kêu Thạch Đầu, đứng đến nửa ngày cũng nói không rõ, lại
thấy ta là người ở địa phương khác, cả người gầy đến mức da bọc xương,
khắp nơi đều là trầy da, đi trên đường đến lung lay sắp đổ, kiêm dơ bẩn
ghê tởm, chỉ có ba phần là giống người, ngược lại có bảy phần là giống
quỷ, đều tưởng người điên, lôi kéo đứa nhỏ lui về phía sau, đóng cửa
không ra.
Vài người gan lớn lắc đầu phủ nhận, nói chưa thấy qua người này.
Ta chưa từ bỏ ý định, từ trấn đông đi đến trấn tây, phản lặp đi lặp
lại miêu tả đặc thù của Thạch Đầu với người ta. Kết quả có đứa bé lá gan lớn đém đá về phía ta, còn bị chó đuổi theo mười mấy thước.
Sau đó, có một đại thúc ra vẻ khoan hậu nói với ta:“Thạch Đầu hả? Cậu trai trẻ với cặp mắt nho nhỏ, khóe miệng có hai cái núm đồng tiền phải
không? Ta biết.”
“Anh ta ở chỗ nào?” Ta mừng như điên.
Đại thúc thở dài nói:“Bị thiêu chết cháy trong trận lửa kia rồi, vẫn
là người của chúng ta ở trấn trên đi hỗ trợ chôn thi thể. Ta từng ở bên
trong, nhìn thấy có cái cậu trai trẻ diện mạo tương tự như trong lời nói của cô, hình như là mắt nhỏ, dáng người gầy yếu, cũng mặc quần áo màu
xanh đậm, bị cháy sạch đến hoàn toàn không nhận ra. Cô nương, cô không
cần tìm.”
“Không, ta không tin!” Ta không ngừng lắc đầu phủ nhận khả năng này.
Đại thúc buông tay nói:“ Cho dù cô không tin, thi thể không có người
phụ trách đều bị chôn ở bãi tha ma phía sau trấn, hai mươi mấy cái mộ
mới, không tin cô đi nhìn xem.”
Ta cắn răng hỏi:“Anh ta bị chôn ở cái thứ mấy?”
Vài tên dỗi hơi không có việc gì làm ở bên cạnh cười trộm, đại thúc
cũng hướng về phía bọn họ cười cười, sau đó lúng túng gãi gãi đầu, lắc
đầu nói:“Không nhớ rõ , cô nương cô có phải hay không m