
năm như vậy, hắn ngay cả điểm xì căng đan
cũng không có qua, lại lão luyện đến trình độ này.
Chuyện phong lưu này cũng chia Tam Lục Cửu Đẳng (nhiều
loại). Nam nhân
mười người thì có chín người lập chí muốn làm hoa hoa công tử, nhưng người có
thể thành như vậy không nhiều. Muốn khiến nữ nhân thần hồn điên đảo, sẽ phải
tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, hiểu rõ nữ nhân mới được. Cho nên nói, kinh
doanh cái gì muốn làm đến đỉnh cao không đơn giản, hoa hoa công tử cũng không
ngoại lệ.
Ta nghĩ, Chu Cố chính là người nổi bật trong số đó. Lúc hắn đụng vào ta, vô
cùng nhẹ, những cái chai tay thô ráp lại khiến lòng ta ngứa ngáy khó nhịn. Ta
mơ hồ nhìn thấy nửa gương mặt xinh đẹp của hắn, vết phỏng trên mặt lại ẩn vào
bóng tối.
Động tình, nhưng lý trí. Thanh âm khàn khàn ở bên tai thì thầm, nóng bỏng lại
có chút ngả ngớn thô tục, làm cho người ta có chút sinh lòng kháng cự, nhưng cả
người lại vô lực.
Dáng người của hắn rất tốt, eo thon rất đẹp, săn chắc, hữu lực, mặc dù hiện đầy
vết sẹo. Nhưng ta nghĩ, luôn có một loại người có thể khiến những khuyết điểm
thành điểm riêng. Chu Cố chính là người như vậy.
Còn nữa, ta rốt cuộc biết gì là “ngón tay tà nịnh”. Chu Cố thật sự là cấp
chuyên gia. Đêm đầu tiên tất nhiên là sẽ đau, ta lại có thể để cho hắn dụ dỗ mà
quên đau, ta thừa nhận tiết tấu của hắn rất tốt, cùng hắn một chỗ thật rất
hưởng thụ. Nhưng ta vẫn không quá chuyên tâm, có lẽ là bởi vì... Hắn rất Thanh
tỉnh. Điều này làm cho ta có chút... Bi thương.
Ta một mực nhìn bên mặt bị thương của hắn ẩn trong bóng tối. Trước khi xuyên
qua, dưới xương quai xanh của ta có một vết phỏng, là do gia đình hoang đường
ly kỳ của ta, một trong vô số các bi kịch của “sản phẩm kém chất lượng”, ta chỉ
là xui xẻo bị động đến, thương thế cũng không nghiêm trọng, chỉ là không thể
mặc áo cổ thấp mà thôi.
Ta kết giao với bạn trai, chưa từng chạm qua vết phỏng vặn vẹo kia. Giống như
là chỉ cần không chạm vào thì nó sẽ không tồn tại. Vết phỏng rất đậm, bởi vì là
da thịt non nên cảm giác không nhạy bén, sờ có chút buồn buồn, ê ẩm. Bạn trai
của ta đã từng nói thẳng, nhìn đã cảm thấy không thoải mái, giống như bạch ngọc
có khuyết điểm, hỏi ta tại sao không đi phẫu thuật xóa sẹo.
Đúng vậy a, tại sao không?
Có lẽ là ta còn yếu ớt ôm hi vọng, hi vọng có người có thể tiếp nhận toàn bộ
của ta. Mặc kệ là hoàn hảo hay là có vết thương. Chỉ là yêu cầu này có lẽ quá
cao, ngược lại khiến ta thanh tỉnh đối mặt với tất cả cơ hội.
Ta đưa tay vuốt ve bên mặt bị thương của Chu Cố, một tay kia che đi nửa khuôn
mặt hoàn mỹ. Nếu như khuôn mặt của Chu Cố toàn vết phỏng, ta vẫn nguyện ý cùng
hắn đồng sàng cộng chẩm, vượt qua quãng đời còn lại sao? Ta nghĩ ta là sẽ
nguyện ý.
Ta mười hai tuổi liền biết hắn, hiện tại cũng gần mười chín rồi. Có lẽ giữa
chúng ta không có tình yêu, nhưng ta sẽ quên đi... Đây không phải là thời đại
của ta, mà là năm trăm năm trước. Không nói đến tình yêu, phải là ân nghĩa vợ
chồng. Hắn đối đãi với ta là có ân có nghĩa, thậm chí nguyện ý vượt qua chuẩn
mực dỗ dành ta, cưng chiều ta.
Hắn dừng lại, ngây ra nhìn ta, dùng bên mắt bị phỏng, lông mi thưa thớt nhìn
ta. Ta hơi ngẩng đầu, nhẹ hôn lên vết sẹo dầy, xù xì, nóng như lửa của hắn. Ánh
mắt Chu Cố giãn ra. Chu Cố vẫn luôn lý trí, tính trước làm sau vậy mà hiện tại
ánh mắt tán loạn mê mang đột nhiên áp sát ta, vội vàng đến phát run. Ta rốt
cuộc có thể chuyên tâm rồi.
Nữ nhân yêu cầu chưa bao giờ là mãnh liệt hoặc bao lâu, mà là có thể hay không
toàn tâm toàn ý, không cần ôm bất kỳ tính toán cùng dò xét gì. Ta cái gì cũng
không muốn động. Chỉ cảm thấy Chu Cố giống như một đốm lửa, đem ta thiêu cháy
rồi.
Quan hệ của chúng ta thật không có biến hóa quá lớn. Chỉ là hắn trước kia tìm
ta nghị sự, còn phải lo lắng dư luận, hiện tại không cần mà thôi. Hắn là người
công tư rõ ràng, không nghĩ nhốt ta ở nhà. Ta nếu muốn đi ra ngoài, hắn rãnh
rỗi sẽ đi cùng, chỉ là trước kia hắn đi bộ, hiện tại cưỡi ngựa mà thôi. Nếu
không rảnh, hắn sẽ tìm hai tùy tùng đi theo ta, vẫn luôn rất yên tâm.
Nói cách khác, trước kia hắn đối với ta thế nào, hiện tại cũng không sai biệt
lắm. Ta thật sự coi như tương đối may mắn, tại thời đại nam tôn nữ ti này, thế
nhưng hắn lại không muốn ép buộc ta. Ta nghĩ bởi vì hắn đối với bản thân vô
cùng tự tin, cho nên tha thứ cưng chiều đối đãi với ta “Có thể làm”. Thẳng thắn
mà nói, rất nhiều nam nhân thế kỷ hai mươi mốt đều không làm được, hắn là cổ
nhân lại làm được.
Phân công của chúng ta rất đơn giản, ta trông nom quản lý trang viên, kinh tế
và việc đồng áng, hắn trông nom ngoại giao, giáo dục cùng quân sự. Có chuyện
liền cùng nhau thương lượng. Mặc dù chỉ chú trọng việc “Học”, nhưng kiến thức
thực tế mới là sức mạnh.
Mơ mơ màng màng, ta nghe thấy bên giường có âm thanh rất huyên náo, miễn cưỡng
mở mắt, trời vừa mới sáng, vẫn mờ tối, Chu Cố đang mặc quần áo.
“Vẫn còn sớm, ngủ thêm một lát đi.” Hắn ngồi ở cạnh giường, đem chăn dịch chặt.
Ta đưa tay kéo tay áo của hắn, mơ ngủ mà nói, “Có phải trời mưa k