
ơng cảm tiểu nữ tử chỉ là hành động
bất đắc dĩ.
Sau khi tên to con nghe Hướng Tiểu Vãn nói xong, cảm giác mình đều sắp bay lên,
cả người nói chuyện, cũng bắt đầu vụng về, không còn giống vừa rồi.
Níu tay nhỏ bé, học thiếu nữ tuổi trẻ dùng ánh mắt vô tội nói: “Đừng khen ngợi
người ta như vậy, người ta thật ngại.”
Hướng Tiểu Vãn trong một tích tắc này, thật sự là nhịn không nổi nữa.
“Nôn ——”
Nàng xoay người đỡ cây cột bên cạnh, ào ào ói ra.
Chu Đại Ngưu to lớn vừa thấy lập tức cau lại. “Mẹ nó, xú nữ nhân này lại dám
gạt ta, hừ, cũng có chút bản lãnh, có thể khiến cho trái tim sắt đá như ta trì
hoãn chốc lát, không hổ là nữ nhân của Độc Cô Diễm, bất quá, điều này cũng vô
dụng, nói cho ngươi biết, bay qua bức tường này, coi như Độc Cô Diễm đích thân
đến cũng đừng mơ tưởng cứu ngươi ra từ trong tay lão tử.”
“Vậy sao... “Thanh âm lạnh như băng, không mang theo bất kỳ tình cảm, lại vô
cùng chấn nhiếp đoạt hồn.
To con kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu nhìn về chỗ thanh âm, cái nhìn này, hắn bị
dọa cho sợ đến tính toán xoay người bỏ chạy.
Độc Cô Diễm lạnh lùng đánh ánh mắt về phía Huyền Thanh, Huyền Mộc bên cạnh, hai
người không cần phân phó, lập tức đuổi theo Chu Đại Ngưu kia.
Độc Cô Diễm sải bước tới, vội vàng chạy tới bên cạnh Hướng Tiểu Vãn, ôn nhu vỗ
lưng cho nàng, để cho nàng có thể chậm một chút.
Hướng Tiểu Vãn ói đến trời đất quay cuồng, thật vất vả ngẩng đầu lên nhìn về
phía người tới, thấy mặt Độc Cô Diễm đau lòng, ánh mắt của nàng nóng lên, nước
mắt ào ào rơi xuống.
“Độc Cô Diễm, chàng trời đánh sao lại không tới chậm chút nữa, chàng tới trễ
chút nữa, ta liền bị hái hoa tặc kia bắt đi.”
Độc Cô Diễm yêu thương ôm Hướng Tiểu Vãn vào trong ngực, giọng nói ôn nhu
thương yêu: “Vãn nhi thật xin lỗi, đều là lỗi của ta, khiến cho nàng bị sợ,
nàng đánh ta đi.”
Liền nắm tay Hướng Tiểu Vãn nặng nề đánh vào ngực, một bộ dáng mặc ngươi đánh
chửi không đánh lại.
Tay Hướng Tiểu Vãn đặt trên ngực Độc Cô Diễm, cũng không có đánh xuống, mà là
nhéo hắn một cái. “Ghét.”
Tựa như giận không giận, cực kỳ câu hồn đoạt phách. Nhất thời, Độc Cô Diễm nhìn
Hướng Tiểu Vãn vẫn còn mang lệ, không khỏi ngây dại.
“Vãn nhi...” Một tiếng khẽ gọi nỉ non lơ đãng ra miệng, thâm tình cực kỳ.
“Ừ?” Hướng Tiểu Vãn vào lúc Độc Cô Diễm nhìn kỹ mê say câu người như thế, nàng
mơ hồ có chút mắc cỡ, ngượng ngùng cúi đầu, loạn xạ đáp một câu.
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ ngượng ngùng, tim Độc Cô Diễm đập thình thịch, loại cảm
giác này làm hắn hận không thể ngay lập tức đè mỹ nhân trước mắt xuống, hung
hăng thương yêu một phen.
Ánh mắt nóng rực của Độc Cô Diễm yên lặng nhìn Hướng Tiểu Vãn, bàn tay to ôm
nàng dần dần chặt, thân mềm mại không xương của nữ nhân, dán hắn thật chặt, một
cỗ hơi thở đặc biệt nóng bỏng của Độc Cô Diễm mang theo hương bạc hà nhàn nhạt
phất ở hơi thở của Hướng Tiểu Vãn. Mặt của nàng, càng đỏ lên, giống như sơn quả
chín mọng, đối với Độc Cô Diễm mà nói, đây không thể nghi ngờ là dụ dỗ hấp dẫn
người.
Vì vậy, hắn vươn tay đặt trên gáy Hướng Tiểu Vãn, môi lửa nóng rơi xuống, hung
hăng hôn lên cái miệng kiều diễm hơi thở mùi đàn hương kia.
“Um...” Hướng Tiểu Vãn níu hỉ bào (áo cưới đỏ) của Độc Cô Diễm, khẽ thở hổn
hển.
Đang lúc hai người hôn nóng bỏng đến như lửa như nước thủy triều hết sức, Huyền
Thanh và Huyền Mộc áp giải Chu Đại Ngưu chạy vội tới.
“Tướng quân, người nọ đã...” Huyền Thanh ngẩng đầu, nhìn một màn trước mắt, lời
còn sót lại dần dần biến mất.
Hướng Tiểu Vãn nghe được thanh âm của Huyền Thanh hơi ngẩn ra, ngay sau đó
ngượng ngùng đẩy Độc Cô Diễm ra.
Mặt tuấn mỹ của Độc Cô Diễm có một tia tức giận thoáng qua, hắn đang cao hứng,
lại đáng chết bị cắt đứt, loại thống khổ bị cắt đứt dục vọng này, chỉ cần là
nam nhân đều biết làm người ta căm tức cỡ nào.
Độc Cô Diễm đè xuống tức giận, ôm Hướng Tiểu Vãn quét về phía Huyền Thanh và
Huyền Mộc, cuối cùng ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Chu Đại Ngưu.
“Lại Vô Cực Môn.” Thanh âm cơ hồ là cắn răng nghiến lợi.
Huyền Thanh và Huyền Mộc nghe được thanh âm tức giận của Độc Cô Diễm, không
khỏi ngẩn ra. Tướng quân của bọn họ bình thường mặc dù nói tính khí không được
tốt, nhưng nổi giận cũng rất ít thấy, dĩ nhiên, trừ phu nhân ra, căn bản không
có người nào có thể có bản lãnh khiến cho tướng quân nổi giận rõ như vậy, xem
ra, Vô Cực Môn thật dẫm lên bãi mìn của tướng quân rồi.
Chu Đại Ngưu bị đè ép quỳ xuống vốn tưởng rằng Độc Cô Diễm đoán không ra thân
phận của mình, không nghĩ tới lần này Độc Cô Diễm lại nghiến răng nghiến lợi
nói ra.
Hắn kinh hãi ngẩng lên đầu nhìn Độc Cô Diễm, nhưng lại cố làm trấn định nói:
“Độc, Độc Cô Diễm, ngươi tạm thời đắc ý đi, bổn đại gia rơi vào trong tay
ngươi, bổn đại gia nhận, bất quá, hôm nay ngươi đừng mơ tưởng cưới được nữ nhân
sao chổi đó.”
Sao chổi?
Nam nhân miệng thối này đang nói nàng?
Hướng Tiểu Vãn tức giận trừng mắt nhìn Chu Tiểu Ngưu một cái, mẹ nó, nàng trêu
ai ghẹo ai, sao lại thành sao chổi rồi? Độc Cô Diễm lạnh lùng quăng về phía Chu
Tiểu Ngưu một ánh mắt, cái nhìn kia g