
a.” =.= Có một người bạn ngốc nghếch như vậy, thật không biết là
may mắn hay bất hạnh!
Sau đó… Trọng điểm của
chủ đề cứ thế bị Dương Tư Tư chuyển đổi thành công. Từ đó có thể thấy được, Lâm
Diễn lo lắng “Cô gái nào đó bị lừa bán đi vẫn còn giúp người ta đếm tiền” không
phải là không có nguyên nhân.
Chu Thanh Thanh không
nghe rõ: “Tư Tư cậu nói gì? Anh Hàn không định lừa dối tớ, anh ấy cũng chỉ bất
đắc dĩ… Tớ không trách anh ấy, như bây giờ là tốt rồi. Sư phụ đã từng nói, ghen
ghét với hạnh phúc của người khác là không tốt.”
Chu Thanh Thanh còn nhớ
rõ, cách đây rất lâu, lúc cô vẫn chưa gặp Hàn Duệ, còn chưa biết nói chuyện yêu
đương. Nhưng Tư Tư thì đã gặp Mr.Right của cô ấy, rơi vào yêu đương cuồng
nhiệt. Bạn tốt nhất đã có người yêu, Chu Thanh Thanh cũng vui khi thấy Dương Tư
Tư hạnh phúc, nhưng cũng cô đơn khi trước nay cô vẫn lẻ loi một mình. Khi đó cô
nói với Liny. Điện: “Sư phụ, thực ra tôi rất ghét những người hạnh phúc lúc nào
cũng khoe khoang trước mặt tôi, thế nhưng tôi lại không thể không giả vờ vui
mừng cho họ. Thực ra tôi rất sợ một mình…”
Liny. Điện không giống
người bình thường hay nói cô cũng sẽ sớm gặp được một nửa của đời mình, mà là
nói: “Ghen ghét với hạnh phúc của người khác là không tốt. Muốn dũng cảm, phải
học cách một mình cũng vẫn vui vẻ.”
Không lâu sau, cô gặp Hàn
Duệ. Thế nhưng cô không thể xác định Hàn Duệ có phải chính là người mà từ nay
về sau cô có thể dựa vào. Cô lại đến hỏi sư phụ.
Liny. Điện: “Nếu như gặp
được người có thể khiến cô không cảm thấy cô đơn, cứ dũng cảm thử đi. Dù có
thất bại, cô cùng lắm là quay trở về điểm xuất phát cô đơn, cũng chẳng có gì
tổn thất.”
Từ đó về sau, cô luôn ghi
nhớ những lời này. Cô cũng chẳng mất gì, bây giờ, chẳng qua là quay về điểm
xuất phát – chỉ còn có một mình mà thôi.
Thế nhưng, cô lại chưa
kịp học cách có thể một mình chăm sóc tốt cho bản thân, làm sao bây giờ?
***
“Cốc cốc cốc!” Tiếng đập
cửa vang lên.
Chu Thanh Thanh giật mình
nhảy dựng lên khỏi ghế sa-lông, vội vàng tranh đi mở cửa: “Tớ mở cửa cho.”
Cửa vừa mở ra, đứng bên
ngoài chính là mỹ nam không biết tên tối qua tình cảm mãnh liệt chiến đấu cùng
cô. Ánh đèn vàng mờ đầu cầu thang chiếu sáng khuôn mặt anh, vẫn cao quý không
tầm thường như vậy, mê hoặc người khác.
Mỹ nam vừa nhìn thấy Chu
Thanh Thanh, đôi mày đẹp bắt đầu nhíu lại: “Cô là heo à, không thèm nhìn qua
mắt mèo xem có phải người quen hay không mà đã mở cửa? Đây là kiến thức mà đến
đứa trẻ ba tuổi cũng biết!... Còn đứng ngốc ra đó làm gì, muốn làm thần giữ cửa
à? Còn nhìn tôi làm gì, mặt tôi không có dát vàng đâu! Miệng há to như vậy làm
gì, đến ruồi cũng bay vào được! – Còn không mau đi thu dọn đồ đạc cho tôi, tôi
không có đủ kiên nhẫn mà chờ cô lâu được đâu!”
Dương Tư Tư ở trong nhà
nghe thấy tiếng nói, lại lâu rồi mà không thấy hai người đi vào, không kiên
nhẫn được nữa, xỏ dép lê ra xem, vừa đi vừa thay Chu Thanh Thanh hỏi câu mà cô
muốn hỏi nhất: “Tại sao cô ấy phải thu dọn đồ đạc? Anh đừng nói với tôi là anh
thật sự định lừa đưa cô ấy đi…”
Đến khi Dương Tư Tư nhìn
rõ khuôn mặt của người đứng ở cửa ra vào, lập tức bật ra một tiếng hét thảm
thiết: “Á á á – hu hu! ~~~” (Ặc,
tiếng thét vô cùng đặc sắc…)
Trong tiếng thét chói tai
đề-xi-ben cao chấn động của Dương Tư Tư, Chu Thanh Thanh từ trạng thái trợn mắt
há hốc mồm rốt cuộc cũng hoàn hồn. Cô quyết định không thể bình tĩnh được nữa,
cô cũng muốn nổi điên: “Mỹ nam đại gia, anh mắng trong điện thoại chưa đủ, cho
nên muốn đến thẳng trước mặt tôi mắng tiếp đúng không? Ngài đang ở trong chu kỳ
sinh lý à, hay là tiền mãn kinh, hay là vừa mới qua thời thanh xuân?...”
Lâm Diễn cảm thấy anh bắt
đầu thăm dò tính tình của Chu Thanh Thanh, cô giống như một loài vật có bộ lông
mềm mại, dáng vẻ vô cùng dụ dỗ người khác, khiến người ta nhìn thấy không nhịn
được muốn thò tay tới sờ chỗ này, vuốt chỗ kia… Mà cô cũng không biết né tránh,
cứ thế co người lại, mặc cho người ta vuốt ve nắn bóp tròn méo. Nhưng nếu bạn
dồn cô ấy đến đường cùng, đến lúc không thể nào lui được nữa, cô ấy sẽ xù lông
lên, vẻ mặt hung ác phản kích… Phụt ha ha ha, sao cô ấy có thể đáng yêu như
vậy?
Vốn xem cô như một thứ
phiền toái, xuất phát từ đạo nghĩa, xuất phát từ lương tâm, xuất phát từ trách
nhiệm, không thể bỏ mặc cô mà không quan tâm, nên mới có quyết định “Để cô ở
gần trông nom mới có thể bảo đảm an toàn” này, thực ra trong lòng vẫn có vài
phần không cam lòng, không tình nguyện, nhưng mà bây giờ xem ra… Có lẽ, nuôi
một sủng vật hình người cũng không tệ.
Nghĩ tới đây, gương mặt
đẹp lạnh lùng cao quý, nhìn thế nào cũng thấy không thể xâm phạm của Lâm Diễn
lại lộ ra nụ cười tươi, ấm áp như gió xuân, vô cùng “hiền từ” (? =_=|), “nhã
nhặn” với Chu Thanh Thanh: “Ngại quá, giọng nói của tôi không được hay lắm, đã hù
dọa cô rồi sao? Thực ra, tôi luôn rất điềm đạm, chưa từng ngược đãi động vật
nhỏ (? =_=|||), đối xử vô cùng tốt…”
Tuy vẻ mặt tươi cười cùng
với lời nói của mỹ nam đều có gì đó kì lạ, nhưng mà nụ cười c