XtGem Forum catalog
Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322502

Bình chọn: 7.5.00/10/250 lượt.

hông biết thì hiển nhiên là tốt hơn, nhưng mà không có thú vị gì hết." Thượng Quan Khuynh Vân ngắm

nghía hoa văn trên chén sứ, ánh mắt lóe lên dường như đang tính toán

điều gì.

Vậy mà Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn chỉ mỉm cười nhàn nhạt, ôn hòa hiền lành cứ như người xuất gia chưa bao giờ sát sinh.

"Không thú vị vẫn tốt hơn so với phức tạp, Long gia làm ăn bận rộn, chỉ sợ sẽ không vui khi có rắc rối tới cửa."

"Rắc rối?" Gã tò mò nháy mắt.

"Là rắc rối đếm không hết." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt thản nhiên đính chính, tuy không nói rõ ràng là rắc rối như thế nào, nhưng ánh mắt của hắn, lại

khiến Thượng Quan Khuynh Vân biết điều không lên tiếng nữa.

Hắn

nắm bàn tay nhỏ bé của Ấn Hoan, rời khỏi khách sạn mà chẳng thèm quay

đầu lại. Đợi hai người đi xa, Thượng Quan Khuynh Vân mới hờn giận lẩm

bẩm ra tiếng.

"Chậc! Vậy mà còn uy hiếp ngược lại ta? Nam nhân

này vẫn âm trầm bá đạo như vậy, sao lại không có ai phát hiện diện mạo

thật của hắn chứ?"

"Vừa nãy đang suy nghĩ gì thế?" Vừa lên xe, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt liền mở miệng hỏi nhỏ.

Không ngờ hắn đang bàn chuyện làm ăn, còn chú ý tới nàng, đôi mi Ấn Hoan rung lên, đáy mắt nhanh chóng hiện lên nét bối rối.

"Không có gì." Nàng cắn cắn môi dưới, lần đầu tiên nói dối trước mặt hắn.

Hắn muốn lấy vợ, theo lý thuyết, nàng nên vui vẻ chúc phúc cho hắn, nhưng hết lần này tới lần khác, nàng vẫn không vui mừng nổi.

Nàng vì kiếm phổ mà đến, thứ nàng quan tâm chỉ nên là an toàn của hắn, vậy

mà mấy ngày nay, quanh quẩn ở trong đầu nàng, chỉ toàn là chuyện tiệc

chọn vợ.

Nàng không ngừng đoán, vì sao hắn lại đồng ý sự càn quấy của Hoàng thượng? Là vì hắn và Hoàng thượng tình như thủ túc, không

cách nào cự tuyệt? Hay là bởi vì, cô gái mà lòng hắn ngưỡng mộ, đang ở

trong danh sách tuyển chọn? Nếu đúng như thế, thì sẽ là một cô gái như

thế nào? Mà hắn, có dịu dàng ngắm nhìn nàng hay không? Từ khi gặp nhau

tới nay, nàng không lừa gạt hắn điều gì, nhưng tâm tư chính nàng cũng

không hiểu này, nàng sẽ không tình nguyện tiết lộ, bởi vì loại cảm giác

đó, giống như… Giống như là nàng không vui khi hắn lấy vợ.

Đang lúc Ấn Hoan sợ hãi muốn xoay đầu, thì Hoàng Phủ Hạo Nguyệt chợt đưa tay nắm lấy cằm nàng, ngăn cản sự trốn tránh của nàng.

"Đừng nói dối." Hắn cúi đầu, ngắm nhìn nàng thật kỹ. "Mấy hôm nay nàng thường không yên lòng, có phải có chỗ nào không khỏe hay không?" Hắn quan tâm

hỏi, nhưng đôi mắt đen sắc bén, lại tựa hồ như đang tìm kiếm dấu vết nào đó. Ánh mắt của hắn, khiến Ấn Hoan càng thêm hoảng hốt, hắn có thói

quen ôn hòa, hành động bá đạo ngẫu nhiên của hắn, lại khiến nàng bối rối không biết phải làm sao.

Khi hắn bá đạo, ánh mắt luôn quá mức

sắc bén, giống như có thể nhìn thấu từng niềm tâm sự của nàng, thường

xuyên làm cho nàng có loại cảm giác ngượng ngùng không cách nào che

giấu.

Rủ mắt xuống, nàng hơi dùng sức, tránh thoát khỏi sự trói

buộc của hắn, sau đó lập tức giống như con thỏ nhỏ bị kinh sợ, lui đến

một góc xe, kéo khoảng cách giữ hai người ra thật xa.

"Không có, ta chỉ. . . . . Có chút buồn bực thôi." Nàng cúi đầu nắm chặt làn váy, chột dạ vì nói dối, không dám nhìn thẳng hắn.

Sự lảng tránh rõ ràng của nàng, đương nhiên không thể khiến Hoàng Phủ Hạo Nguyệt tin tưởng, nhưng hắn cũng không ép hỏi nữa.

Đối với bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nàng, hắn thương tiếc còn không kịp,

sao còn nỡ để nàng phải lộ ra vẻ mặt bối rối nữa? Huống chi, nàng từ

trước đến giờ vẫn luôn không phải người biết che giấu tâm tư, mặc dù

tính tình lạnh nhạt, bình thường cũng ít lời, nhưng vừa có tâm sự, lại

viết hết lên trên mặt, chút ý nghĩ của nàng, hắn còn có thể không hiểu

sao? Sự hồn nhiên khờ dại của nàng, vẻ đẹp ngây thơ của nàng đủ cho tất

cả nam tử phải say mê vì nàng, ngay cả hắn, hồi lâu về trước, cũng đã bị nàng chinh phục.

Ngay từ khi bắt đầu, tiệc chọn vợ cũng chỉ là

một sách lược làm ăn có lời, chẳng qua thuận nước đẩy thuyền, từ đầu đến cuối, điều hắn muốn ngay từ đầu chỉ là sự cam kết của nàng.

(*)Thuận nước đẩy thuyền: Đẩy thuyền trôi thuận theo dòng nước chảy. Có nghĩa là làm việc theo một phương hướng người khác vạch sẵn/ Dựa trên tình huống xảy ra mà có hành động ứng biến thích hợp.

Hắn đã quen có nàng

bầu bạn, đã yêu mến hương hoa đào thanh nhã của nàng, giờ đây, hắn sao

có thể cho phép nàng bỏ chạy? Dù sao “tiệc chọn vợ” cũng là để chọn “vợ” mà.

Sâu trong đáy mắt thoáng qua tia sáng đen tối, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt mỉm cười như không có gì xảy ra.

"Ấn Hoan".

Giống như trước kia, Ấn Hoan lại bị tiếng nói trầm thấp dịu dàng, dụ cho phải ngẩng đầu.

Đôi mắt của nàng trong suốt như nước, được ánh mặt trời chiếu rọi mà trở

thành viên bảo thạch đen lóng lánh, ánh nước lưu chuyển kia, chăm chú

nhìn ai, cũng đều khiến lòng người lay động.

"Trong tủ gỗ sau lưng nàng, có một hộp gỗ, tìm giúp ta một chút”. Hắn cười ôn hòa, tự nhiên nói sang chuyện khác.

"Hộp gỗ?" Nàng khó giấu được vẻ mặt hoang mang, không hiểu tại sao hắn lại

đột nhiên nói sang chuyện khác, nhưng hắn nguyện ý không ép hỏi nữa, quả thật làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm.

"Một