
chiếc hộp gỗ đàn hương màu đen, lớn chừng hai bàn tay."
Hắn miêu tả sơ lược, mà nàng, dựa theo miêu tả của hắn, kéo từng ngăn tủ
vuông ra, tìm kiếm bóng dáng hộp gỗ. Cái tủ cao này là được đặt làm
riêng, gắn cố định vào tường gỗ của xe ngựa, vừa vững chắc vừa an toàn,
nhưng tủ cao chia thành nhiều ngăn vuông, có lớn có nhỏ, dùng để đặt lá
trà, thuốc men, chăn ấm, áo lông các loại, và nhiều đồ dùng hằng ngày
khác, dùng làm phương tiện lữ hành.
Nhưng bình thường nàng không
chạm qua những thứ bên trong, lần này đột nhiên muốn tìm đồ, thật sự có
chút khốn đốn khó khăn. Lục tung tất cả các ngăn vuông, nhưng vẫn không
thấy bóng dáng hộp gỗ, nàng chỉ có thể quay đầu lại nhờ giúp đỡ.
"Ta không tìm được."
"Vậy sao?" Hắn cũng không trách cứ, mà chủ động đứng dậy, đi tới bên cạnh nàng.
Vóc người cao lớn của hắn, dù chỉ ngồi xổm, cũng đủ khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực, nhất là khi hắn hơi gập eo đưa tay tìm hộp gỗ, ống tay
áo rộng thùng thình vì bị kéo căng mà dán vào cánh tay tráng kiện, bó
quanh đường cong rắn chắc hữu lực, càng làm cho người thực sự cảm nhận
được, hắn tuyệt đối không lịch sự vô hại như biểu hiện.
Nhớ tới
lúc trước, hắn làm ra đủ loại hành động thân mật với mình, Ấn Hoan không kiềm được nhanh chóng đỏ mặt lên. Trước đây có Lâu Tây đánh xe ở bên
ngoài, thỉnh thoảng hỏi han, nàng chưa bao giờ cảm thấy mất tự nhiên,
nhưng hôm nay Lâu Tây ra ngoài làm việc, chỉ có hai người bọn họ ở một
chỗ, không khí an tĩnh này lại làm cho nàng thấp thỏm đến khó hiểu.
Vào lúc Ấn Hoan ngượng ngùng muốn kéo dài khoản cách lần nữa, thì bên
ngoài, chợt truyền đến tiếng ngựa hí, nháy mắt sau đó, cả toa xe ngựa bị lay động kịch liệt.
Chấn động thình lình xảy ra, khiến nàng đang muốn đứng dậy, tức khắc bị mất thăng bằng, mắt thấy sẽ phải ngã về phía sau ——"Cẩn thận."
Một cánh tay mạnh mẽ hữu lực, kịp thời giữ nàng lại, cũng kéo nàng vào trong lòng.
Dù đang trong lúc hốt hoảng, nàng vẫn chú ý thấy, động tác của hắn nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Một tay hắn vây quanh nàng, một tay khác lại nắm chặt quả đấm, vô cùng đề
phòng, bất luận chấn động bao nhiêu, vẻ mặt hắn từ đầu đến cuối vẫn điềm tĩnh, bất động như núi, cho đến khi chấn động dừng lại, sắc mặt mới
chậm rãi dịu xuống.
Bản lĩnh linh hoạt và phản ứng bình tĩnh kia
của hắn, đều đã biểu hiện ra khắp nơi, hắn rõ ràng là người luyện võ!
"Vương gia, ngài không có sao chứ?" Xe ngựa mới yên ổn lại, phu xe bên
ngoài lập tức hồi hộp hỏi thăm, chỉ sợ bản thân trong lúc sơ sót, khiến
Hoàng Phủ Hạo Nguyệt bị chấn thương.
"Không có việc gì." Hắn bình tĩnh đáp lại, đồng thời liếc ra cửa sổ một cái. "Xảy ra chuyện gì?"
"Có một đứa bé đột nhiên vọt ra đường, ty chức sợ làm người vô tội bị
thương, nên không còn cách nào khác, vội vã dừng xe ngựa lại." Âm thanh
của đám đông xúm lại bàn tán, đi kèm với lời giải thích hốt hoảng của
phu xe, cũng nhanh chóng truyền tới tai người ngồi bên trong.
"Xuống xem tình hình một chút." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt tỉnh táo chỉ thị, đồng
thời đưa tay kéo màn trúc bên cửa xuống, ngăn cản sự dòm ngó từ bên
ngoài.
"Vâng" phu xe vội nhảy xuống xe ngựa, chạy đi thi hành mệnh lệnh.
"Nàng không sao chứ?"
Phu xe vừa đi, hắn lập tức cúi đầu quan tâm thiếu nữ đáng yêu trong ngực.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, cho dù trong lòng Ấn Hoan nảy
sinh không ít nghi vấn, song khi nàng nhận ra tư thế giữa hai người, thì khuôn mặt nhỏ nhắn khéo léo lập tức nóng rực
Trời! Nàng, nàng, nàng, nàng lúc nào thì ngồi lên hai chân hắn vậy?!
Dưới sự bao bọc chắc chắn của hắn, thân thể nàng, vẫn đang dựa thật sát vào
ngực hắn! Nàng có thể nhạy cảm nhận thấy được, hơi thở của hắn nóng
người bao nhiêu, ánh mắt của hắn nóng bỏng bao nhiêu, thậm chí mỗi một
lần lồng ngực của hắn phập phồng, cách vải vóc ma sát trước ngực mềm mại của nàng, cảm giác như vậy cỡ nào . . . . . . Cỡ nào . . . . . ."Ta. . . . . . Ta không sao!"
Khẽ thở gấp một tiếng, Ấn Hoan cơ hồ là
chạy trối mà lui ra khỏi ngực hắn, nhưng nàng mới vừa đứng dậy, áo
choàng trên người lại thành rắc rối.
Giày thêu xanh không cẩn
thận giẫm lên vạt áo choàng, tạo ra lực kéo mạnh, khiến thân thể nàng
dao động, may nhờ động tác của hắn nhanh nhẹn, kịp thời ôm nàng vào
lòng, nhưng tình huống lần này, còn hỏng bét hơn lần trước! Nàng không
những lại ngồi trên đùi của hắn, mà cơ thể cũng dựa vào hắn thật gần,
ngay cả môi của nàng, cũng vô tình chạm phải—— nhìn khuôn mặt tuấn mỹ
gần trong gang tấc, đang kề sát với mình, Ấn Hoan choáng váng cả người,
thế nhưng sự sắc bén bẩm sinh vẫn còn đó.
Nàng rõ ràng nhìn thấy, đôi mắt đen trước mắt, trong phút chốc trở nên sâu thẳm mà nguy hiểm,
toàn thân hắn, cũng phát ra loại hơi thở chiếm đoạt mạnh mẽ, mà hình như nàng chính là đối tượng bị chiếm đoạt! Khi ý tưởng nguy hiểm này xẹt
qua đầu thì nàng cũng nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng động tác của
nàng có nhanh hơn nữa, cũng không thể nhanh hơn sự tấn công mãnh liệt
như sấm vang chớp giật của hắn.
Khoảng cách mới kéo ra, trong nháy mắt lại hóa thành hư vô.
Hoà