pacman, rainbows, and roller s
Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Vương Gia Rất Nghiêm Túc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322574

Bình chọn: 10.00/10/257 lượt.

ng Phủ Hạo Nguyệt bắt được nàng! Đôi chân vững chắc kiềm giữ nàng, đôi tay ôm choàng lấy nàng, ngay cả môi lưỡi của hắn cũng quấn chặt nàng.

Đối với hành động xâm lược bất ngờ của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, Ấn Hoan bị dọa đến nỗi không dám cử động, thế nhưng động tác hôn liếm dịu dàng kia,

vuốt ve nhẹ nhàng kích thích kia, lại khiến nàng từ từ quên đi sợ hãi.

Nàng không rõ hắn đang làm gì với mình, chỉ biết mở to cặp mắt mê ly,

nhìn đôi mắt đen không còn ôn hòa kia, cảm nhận cái ôm không một khe hở, quấn quýt khát khao mãnh liệt kia.

Mỗi lần bàn tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn da thịt nàng, lại tựa như đốt lên từng đốm lửa nhỏ trên người

nàng, nhiệt độ nóng rực kia, thiêu đốt đến nỗi cơ thể nàng không ngừng

run rẩy, nàng hé miệng muốn kêu, nhưng bật ra khỏi miệng, lại là tiếng

thở gấp yếu ớt không chịu nổi. . . . . .

"Bẩm Vương gia, ngựa

không hao tổn, cũng không có người bị thương, ty chức đã lấy chút ngân

lượng, trấn an dân chúng bị kinh sợ, không biết Vương gia có còn căn dặn gì khác hay không."

Giọng phu xe đột nhiên truyền đến từ bên ngoài.

Âm thanh kia, giống như con rắn độc nhảy ra từ bụi cỏ, khiến Ấn Hoan đang thở dốc giật mình hồi hồn.

Nàng hốt hoảng mở to mắt, mặt hồng rực, vội vàng đưa tay đẩy lồng ngực rộng

rãi chắc chắn kia ra, chỉ sợ cảnh hai người kề cận thân mật, bị người

khác phát hiện, nhưng hắn lại chỉ dùng một tay, đã kiềm giữ được sự

chống cự của nàng. Hắn ôm nàng chặt hơn, càng không biết thỏa mãn mà xâm nhập vào môi răng nàng.

"Vương gia?" Đợi hồi lâu không nghe được lời đáp, phu xe không khỏi lớn tiếng hơn, lại đến gần xe ngựa một chút.

Nghe tiếng bước chân từ từ tiến tới gần, Ấn Hoan cảm thấy trái tim của mình, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Sự bá đạo và chiếm đoạt của hắn, ép nàng vừa xấu hổ lại vừa luống cuống,

vậy mà hắn lại tạo ra sự vui thích, khiến cho nàng không cách nào tự kềm chế muốn đắm chìm.

Mâu thuẫn như vậy, cộng với cảm giác quá kích thích, rốt cuộc khiến nàng không chịu nổi mà phát ra tiếng rên rỉ.

"A. . . . . ."

"Ngươi làm rất tốt, giờ hãy trực tiếp trở về phủ." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt rốt

cuộc cũng đáp lại trước khi phu xe sinh nghi. Giọng nói của hắn trầm

thấp mà vang dội, sự áp đảo vừa vặn khéo léo này khiến người ta mặt đỏ

tim đập mà rên rỉ. Nhận được chỉ thị của hắn, phu xe mới an tâm trở lại

vị trí.

"Vâng" phu xe hoàn toàn không nhận thấy bât kì điều gì

khác thường, kéo dây thừng, lái xe ngựa tiếp tục đi tới. Từ đầu đến

cuối, không có bất kỳ người nào phát hiện trong xe ngựa từng xảy ra việc gì, mà Ấn Hoan đích thân trải qua, lại sợ đến trái tim kịch liệt chấn

động.

Nàng tê liệt ngồi trong lòng hắn, cả người vô lực dựa vào

lồng ngực hắn, không nén được run rẩy thở dốc, đến giờ vẫn không hiểu,

rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Bất luận là loại công kích nào, nàng

luôn có thể nhạy bén phát hiện trước, đánh đòn phủ đầu, vậy mà đối mặt

với tấn công thình lình xảy ra của hắn, nàng lại chỉ có thể sững sờ ngơ

ngác mặc hắn định đoạt.

Nhớ tới vừa nãy, hắn tạo ra đủ loại khoái cảm trên người mình, cùng cảm giác vừa kì dị vừa kích thích trong cơ

thể mình, nàng mắc cỡ đến toàn thân đều muốn bốc cháy.

Trong

tiếng tim đập, nàng khẽ xoa môi dưới sưng nóng, mấy lần muốn mở miệng

hỏi hắn vì sao phải làm như vậy, nhưng ngượng ngùng như thủy triều ập

tới, từ đầu tới cuối làm cho nàng không dám phát ra nửa điểm giọng nói.

"Dọa nàng sợ sao?" Nhận thấy sự im lặng của nàng, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không khỏi nở nụ cười thương tiếc, bàn tay hệt như lá Bồ, không nhịn được vỗ

về chơi đùa mái tóc mềm mại mê người của nàng.

Nàng lắc đầu, vẫn không dám nói tiếng nào.

Sự luống cuống ngượng ngùng của nàng, hoàn toàn lấy đi lòng hắn.

Kiêu ngạo của phái nam, khiến hắn không kiềm được đặt lên tóc nàng những nụ

hôn nhẹ nhàng, trìu mến không chịu buông tay, Nhưng đối mặt với thế tiến công chưa được thỏa mãn của hắn, lần này, Ấn Hoan lại kháng cự.

Nàng không những rụt cổ lại, còn lùi người ra.

"Không được. . . . . ." Nàng cuối cùng mở miệng, chỉ là giọng nói yếu ớt như

muỗi kêu. Dưới lông mày, một đôi mi dày cong e lệ rũ xuống, giống như

hai cây quạt tinh xảo.

"Tại sao?" Hắn nhíu mày."Chẳng lẽ nàng cảm thấy chán ghét?"

Tuy rằng xấu hổ tới choáng váng, nhưng nàng vẫn thành thật lắc đầu một cái.

Mặc dù nàng không hiểu tại sao hắn đột nhiên trở nên điên cuồng như vậy,

nhưng nàng cũng tuyệt không bài xích hắn làm vậy với nàng, thậm chí còn

cảm thấy. . . . . . Cảm thấy. . . . . .

Tựa như nhìn thấu ý nghĩ

của nàng, hắn cười nhẹ. "Nếu không ghét, thì chính là thích?" "Ta mới. . . . . . Ta không. . . . . ." Ấn Hoan chỉ cảm thấy cả người nóng ran,

trực giác muốn phủ nhận, nhưng vốn không có sở trường nói dối, lắp bắp

một hồi lâu, vẫn chưa nói xong.

Nàng thật sự không hiểu những

việc vừa mới xảy ra, đại biểu cho điều gì, nhưng trong lòng nàng, quả

thật có nỗi vui mừng đang nhộn nhạo, mà đồng thời, bản năng tinh tế của

một người con gái lại làm nàng cảm thấy, hành động quá mức nóng bỏng,

quá mức thân mật kia không giống việc nam nữ bình thường có thể làm —