
không sai, ta
hoàn toàn không phải không nghe thấy mà chỉ là không muốn nghe, cố ý… để cho bản thân không nghe thấy? Ta thực sự đã mắc tâm bệnh? Diệu chính là vết thương chôn vùi sâu kín trong trái tim ta?
“Ta có thể nghe thấy rồi?”
“Đương nhiên là nàng có thể nghe được, nếu không ngày ngày nhìn những tờ giấy
kia sao có thể hiểu được. Chẳng phải nàng cũng đâu biết nhiều chữ như
vậy?” Giọng nói đáng ghét của Diệu lại vang lên, hơi thở thôi bên tai
khiến ta thấy ngứa ngáy. Ta gật đầu, đúng là có lí, ta cũng không biết
nhiều chữ, chỉ dựa vào những tờ giấy đó làm sao mà biết được họ muốn nói những gì. Vừa mới nghĩ như vậy, ta lại cảm thấy bất ổn, đợi khi Diệu
cười thành tiếng, ta mới biết mình bị mắc lừa.
“Ai nói ta không
biết chữ nào, ta… ta… ta…” Ta lắp ba lắp bắp một hồi lâu, mãi chẳng thể
nói hết được một câu. Diệu nhìn ta, ánh mắt đắm say như muốn nuốt chửng
ta vậy. Trước ánh mắt đó, ta tự nhiên cảm thấy có chút chột dạ. Ánh mắt
chàng tươi tắn, vừa như chọc ghẹo, lại vừa thương xót, bao dung, dịu
dàng nhìn ta đầy tình ý.
“Đồ ham ăn, chúng ta đừng lừa gạt bản
thân nữa được không? Đừng tiếp tục gây tổn thương cho đối phương nữa
nhé! Chúng ta hãy cùng nhay rời khỏi nơi này, được không?” Giọng chàng
rất nhẹ, mang theo chút nghẹn ngào, bối rối.
Mưa vẫn đang rơi,
thân hình gầy guộc của chàng ẩn hiện sau lớp y phục, chàng nhìn ta, ánh
mắt như ngọn lửa tuôn trào, nóng đỏ rực rỡ.
“Được!” Ta buột miệng thốt ra. Khoé miệng chàng liền cong lên. Dường như chàng biết chắc ta sẽ trả lời như vậy.
Đồ ngốc, tốt gì mà tốt? Suýt chút nữa ta đã bị con hồ li này mê hoặc đến
mất hết ơhương hướng rồi. Cái gì mà ánh mắt rừng rực ngọn lửa? Căn phòng này vốn đang bị cháy, đó chỉ là ánh lửa ánh lên trong mắt chàng mà
thôi. Trước kia chàng đã đối xử với ta thế nào, mới nhanh như vậy lẽ nào ta đã quên? Chàng gây tổn thương cho ta, ta làm sao có thể tha thứ cho
chàng dễ dàng như vậy được? Nghĩ tới đây, ta liền đẩy chàng ra, không
còn vẻ hân hoan vui mừng như khi nãy.
“Phiến Nhi, xin lỗi nàng!” Chàng nhìn ta, trong cơn mưa rét giọng nói thoáng run run. “Nàng có
biết, hôm đó, khi quay về vương phủ, nhìn thất vết máu vương trên mặt
đất, ta đã lo lắng thế nào không? Sau đó, ta đã đi khắp nơi nhưng chẳng
thể tìm thấy nàng, ta thực sự đã sợ hãi vô cùng…”
“Ta ốm gần
chết, chàng đã đến thăm ta lần nào chưa?” Chàng không nhắc thì thôi, nói đến đây là ta lại tức giận sôi sục. Mấy tháng gần đây có thể coi là
khoảng thời gian uất ức nhất kể từ sau khi ta “hoàn lương”, ngày nào ta
cũng sống u uất như một người con gái bị bỏ rơi, còn chẳng bằng cuộc
sống bữa đói bữa no của kẻ ăn mày trước kia nữa.
“Ta vẫn ở bên
nàng, chỉ là nàng không phát hiện ra thôi.” Ánh mắt Diệu thoáng hiện nỗi xót thương, khuôn mặt tuấn tú giờ góc cạnh hơn trước rất nhiều.
vẫn luôn ở bên… như vậy có nghĩa gì? Ta đi quanh chàng một vòng, miệng há
hốc. Cơn mưa vẫn không ngừng trút lên người hai chúng ta.
“Tại sao nàng lại nhìn ta như vậy?” Chàng cảm thấy căng thẳng, như là sợ hãi trước vẻ mặt nửa mừng rỡ nửa bi thương của ta.
“Giống, thực sự quá giống! Thảo nào ta lại thấy chiếc bóng đó sao mà quen thế.
Thì ra chàng chính là tên đạo tặc khiến ta hàng đêm không ngủ chỉ mải
miết đi canh, còn bị tiểu nhị hất ra ngoài đường, nửa đêm mò về nhà thì
bị gia đinh đánh, sau cùng còn bị coi như trúng tà.” Đạo tặc gặp nhau,
vô cùng tức giận. Oan gia ngõ hẹp, chẳng thể tránh đường!
“Này,
đồ ham ăn, mau nhả ra, nhả ra, tay ta sắp bị cắn đứt rồi. cô nương đanh
đá, nàng định mưu sát tướng công à, nàng… nàng… nàng cắn tay ta làm gì
hả? Này… nàng còn không nhả ra sao, nàng thực sự bị điên rồi à?” Ta tóm
lấy bàn tay chàng cắn mạnh ta chỉ hận không thể uống máu hồ li, ăn thịt
hồ li, lột da hồ li. Nếu không phải do tên hồ li đáng chết này, ta sẽ
không bị trái Thạch Lựu thối tha kia tát cho hai cái, không bị kiếm sát
thương, không bị ngấm mưa đến phát sốt, không bị người khác chê cười.
Nếu không phải vì tên hồ li đáng ghét này, ta cũng không phải đi bắt đạo tắc giữa đêm khuya, lại còn bị coi như điên loạn. Uổng cho ta ngày ngày nhung nhớ, nghe ngóng tin tức, lúc nào cũng cho rằng chàng là người tốt nhất, luôn cảm thấy chàng sẽ không tuyệt tình đến thế, luôn sợ chàng sẽ bị lão Hoàng đế lạnh nhạt, luôn lo lắng chàng bị các đại thần trong
triều bài trừ… Thế nhưng chàng lại sắp sửa thành thân với người khác,
còn giúp người đó ăn hiếp ta, rồi nửa đêm nửa hôm giả đạo tặc đến hãm
hại ta.
“Đồ ham ăn, nàng khóc sao?”
“Khóc cái gì mà
khóc, lửa cháy ngợp trời, khói bốc nghi ngút thế này, mắt ta cay không
được sao? Chàng nhìn thấy ta khóc lúc nào? Đây chẳng phải là nước mưa
đọng lại trên mặt à?” Ta thút thít nói. Ta còn lâu mới khóc, huống hồ
đang yên đang lành, ta sao có thể khóc lóc vì một con hồ li vô lương tâm được?
“Chàng đi đi, ta không bao giờ muốn gặp lại chàng nữa.”
Ta quay người định đi về phòng, thế nhưng chợt nhận ra phía sau lưng
mình chẳng còn căn phòng nào hết, giờ chỉ còn trơ khung gỗ đen sì vẫn
còn đang toả khói, ướt đẫm nước mư