
ì không muốn ta khó xử, cho
nên ngài đã đồng ý lấy Đóa Lệ Tư. Lẽ nào trong mắt ngài, bản thân mình
không đáng được tôn trọng thế sao? Còn nhớ trước kia ngài đã từng nói:
ta đã quen với cuộc sống hai người, không muốn quay về cuộc sống một
mình, đơn độc như xưa nữa. Thế nhưng, từ trước đến nay, ta vẫn luôn để
cho ngài quạnh quẽ. Nếu như phải nói một câu xin lỗi, ngài chính là
người mà cả đời này ta chẳng thể nào bù đắp nổi.
“Rất tốt, ngày
mai ta sẽ đích thân tới các thành dọc biên cương Hồi Cốt, để đề nghị họ
phái binh chi viện Trường An. Các vị có dự định thế nào?” Hoắc Thanh Hấn chậm rãi mở lời.
“Ta phải quay về Nam Chiếu, đem linh cốt của
hiền thê về cố hương nàng, đồng thời trao trả Nguyệt linh châu cho Vọng
Nguyệt lâu, hi vọng có thể dập tắt can qua, sau đó ta sẽ tới Trường An,
hợp sức cùng các vị.” Tuyết Thần nói.
“Còn ta sẽ nghĩ cách liên
hệ với các thuộc hạ cũ tại Yến Kinh, xem có thể điều động thêm binh mã
không? Sau đó cũng sẽ gặp lại các vị tại Đại Từ Ân tự.” Diệp đưa mắt
nhìn mọi người nhẹ gật đầu nói.
“Ta sẽ đi với ngài.” Đóa Lệ Tư chẳng suy nghĩ nhiều, bước tới cạnh Diệp nói.
“Ta… ta muốn quay về Trường An.” Ta cúi đầu cất giọng. Tinh Thích đáng sợ
như vậy, Diệu chắc chắn đang gặp nguy hiểm. Thế nên ta nhất định phải
nói cho chàng biết thân phận thực sự của Tinh Thích, để chàng sớm có sự
phòng bị. Ta nghiến chặt răng, trong lòng hạ quyết tâm.
“Phiến Nhi…” Diệp thấy vậy nhìn ta đầy lo lắng.
“Ta đã quyết chí rồi!” Thấy ta đã quyết, Diệp nhìn ta bằng ánh mắt vừa khó
xử vừa lo lắng, sau cùng chỉ than dài một tiếng rồi lắc đầu buồn bã.
Hiện giờ ngài phải đặt việc nước lên hàng đầu, chuyện nữ nhi thường tình giờ không thể nhắc đến. Cho dù trong lòng ngài đặc biệt lo lắng cho ta,
nhưng ngài phải lấy đại cục làm trọng.
Chuyến đi Trường An lần
này, dặm trường sương gió,c át bụi mịt mờ. Ta nhìn biển cát vàng mênh
mông ngoài cửa sổ, lặng lẽ thu dọn hành lí. Đóa Lệ Tư từ lúc nào đã bước vào phòng.
“Nàng chẳng hề để tâm đến an nguy tính mạng của bản
thân nhất quyết tới đây báo tin cho Diệp, nhưng không phải vì ngài ấy mà là vì một người khác, một người muốn đoạt tính mạng Diệp, có đúng
không?” Ánh mắt Đóa Lệ Tư còn trong trẻo hơn cả bầu trời xanh thẳm ngoài kia, dường như nhìn thấu cả trái tim ta.
“Những gì nàng nghĩ,
ta đều hiểu cả. Trước kia, ta cũng từng quay lưng với ca ca để đi tìm
Diệp, cầu xin ngài ấy lui binh, điều này không có nghĩa ta không yêu
thương ca ca của mình, mà ngược lại, ta yêu huynh ấy hơn bất cứ ai trên
đời này. Huynh ấy là ca ca của ta, vì sợ huynh ấy sẽ làm ra những chuyện chẳng thể nào cứu vãn nổi, tạo nên những tội nghiệt không thể xóa nhòa
thế nên ta nhất định phải làm. Tâm tư phụ nữ, đàn ông mãi mãi chẳng thể
nào hiểu nổi.” Đóa Lệ Tư nhìn ta trong mắt ngập tràn chân tình khiến ta
cảm động, nước mắt ta nhanh chóng đẫm nhòa.
Quay đầu nhìn lại,
ta đã chẳng thể trở lại làm một ăn mày không biết nhớ thương, không biết đau đớn như ngày xưa cũ nữa… Ta cũng nhận ra rằng, ngay từ lúc lún sâu
vào tình yêu, ta đã đánh mất tất cả những gì mình có được trước đó.
“Nàng đã nghĩ kĩ chưa? Nàng quay lại Trường An, người đó có thể sẽ trách
nàng, hận nàng, thậm chí không còn tin tưởng nàng nữa.” Đóa Lệ Tư dịu
dàng lên tiếng.
“Ta sẽ không hối hận, từ nhỏ tới giờ chưa có ai
đối xử tốt với ta, khiến ta vui vẻ như chàng ấy. Cho dù… tất cả mọi thứ
đều chỉ là giả, thế nhưng những hồi ức, ngoại trừ chàng ra, chưa ai từng cho ta cả.” Diệu đã cho ta tình cảm dịu dàng mà trước nay ta chưa một
lần dám khát khao, tất cả mọi thứ ta nhận được từ chàng đều ngắn ngủi
như sao băng, vụt qua trên bầu trời rồi phụt tắt, thế nhưng ta thực sự
cảm kích vì chàng đã cho ta một giấc mộng đẹp.
‘Nàng thật ngốc
quá!” Đóa Lệ Tư cau mày nhìn ta chìm trong im lặng. Nàng ấy không biết
trước kia ta đã trải qua những chuyện thế nào thế nên sẽ mãi mãi không
thể hiểu ta, một ăn mày sống trong căn miếu hoang lạnh lẽo, và trước kia lòng ta đã giá buốt đến mức nào, cũng giống như loài bướm xinh đẹp mãi
mãi chẳng thể hiểu tại sao thiêu thân lại lao vào lửa rực? Một người đã
nếm trải cảm giác cô dộc trong tối tăm, mới khát khao tận hưởng thứ ánh
sáng mặt trời ấm áp. Diệu chính là tia sáng duy nhất trong cuộc đời ta,
vì tia sang ta cam tâm vạn kiếp bất phục.
“Đóa Lệ Tư, ta phải đi rồi. Diệp đã luôn cô độc, nên tính cách mới lạnh lùng như vậy, nàng hãy hử đối xử với ngài ấy thật tốt, ta tin rồi một ngày ngài ấy nhất định
sẽ cảm động mà thôi.” Ta mỉm cười nhìn Đóa Lệ Tư. Ánh mắt nàng bình
thản, hiện lên chút lưu luyến. Ta quay đầu nhìn thành Đôn Hoàng, cả
thành lúc này đã nhuốm một màu hoàng hôn rực rỡ, chẳng mấy chốc đã lùi
xa tít chân trời. Dù có phồn oa đến đâu, Đôn Hoàng cũng mãi chẳng thể
bằng được một Giang Nam mưa gió bập bùng tại trung thổ. Nơi đó có rừng
cây rậm rạp, những cây cầu bắc qua suối nhỏ, những hành lang được trạm
trổ tinh tế…
Tiếng tiêu ai oán cành dương liễu, Gió xuân không đến Ngọc Môn Quan.
Ta chỉ biết rằng đại mạc gió cát khô rát, ánh mặt trời đỏ rực