
từ
nhỏ sức khỏe của Truy Nguyệt đã kém, may mà nhờ có linh khí của Nguyệt
linh châu nên mới sống được đến lúc đó. Muốn Nguyệt linh châu, khác gì
cướp đi mạng sống của nàng. Nàng ấy… nàng ấy rõ ràng biết bản thân nếu
không có Nguyệt linh châu sẽ mất mạng, vậy mà vẫn dùng Nguyệt linh châu
để đổi lại tự do cho chúng ta. Nàng ấy sau đó ốm rất nặng, nhưng lại giả vờ khỏe mạnh, để khiến ta vui lòng. Thực đúng là một người con gái ngốc nghếch, một người như ta không xứng để nàng ấy làm vậy…”
“Ngươi đừng thế mà, Tinh Thích, ngươi hãy dừng lại đi, nếu Truy Nguyệt linh
thiêng ở trên hẳn nàng ấy cũng hi vọng ngươi được sống vui vẻ, nàng ấy
không muốn ngươi chìm mãi trong hận thù thế này đâu.”
“Đừng có
tùy tiện đoán suy nghĩ của nàng ấy. Nàng không xứng! Các người làm sao
mà hiểu Truy Nguyệt đang nghĩ gì. Bởi lẽ nếu ta muốn say, nàng sẽ uống
cùng ta. Nếu ta muốn chết, nàng sẽ chết cùng ta. Nếu ta muốn giết người, nàng sẽ phóng hỏa thay ta. Đó mới chính là Truy Nguyệt của ta, duy nhất của mình ta mà thôi.” Hắn lạnh lùng nhìn ta rồi nói.
“Không ai
biết Nguyệt linh châu lại quan trọng với Truy Nguyệt như vậy, hơn nữa,
lúc Truy Nguyệt ốm nặng, Hoàng thượng không phải không muốn trả lại
Nguyệt linh châu mà vì… bảo vật đó đã bị trộm mất.”
“Ha ha… ha
ha… Ngọc Phiến Nhi, ta thực không biết nên nói nàng ngây thơ hay là ngốc nghếch nữa? Nàng định nói với ta rằng, tất cả đều là hành động vô ý của bọn họ mà ra và muốn ta bỏ qua mọi chuyện sao? Nếu ta… bất cẩn làm tổn
thương Nam Cung Diệu của nàng, liệu nàng có thể bỏ qua mọi chuyện dễ
dàng không?” Tinh Thích nhìn ta, rồi thét lên đầy phẫn nộ.
“ngươi định làm gì Diệu? Ngươi đúng là một kẻ điên loạn!” Nghe hắn nhắc đến Diệu, ta bỗng nhiên cực kỳ hoảng loạn.
“Ta là kẻ điên sao? Ha ha, kẻ sắp biến thành điên loạn chính là Nam Cung
Diệu mới đúng. Nàng nhìn hắn lúc này đi, đa nghi, bạo tàn, hung hãn,
tham lam, khát máu. Nàng có biết tại sao không? Nàng đoán thử xem, trong căn phòng hắn ở thường đốt thứ hương liệu gì? Chính là loài hoa chỉ mọi tại nước Nam Chiếu… Mạn Đà La, người nào ngửi mùi hương này thường
xuyên tâm trí sẽ dần rối loạn. Nam Cung Diệu đã dùng loại hương liệu này rất lâu rồi.”
“Ngươi hạ độc Diệu sao?” Ta kinh hoàng đến lạc giọng hỏi.
“Những chuyện như vậy không cần ta đích thân động thủ. Ta chỉ nói với Hoàng
Phủ Liễu Nhi, loại hương liệu này có thể khiến Diệu yên nàng ta sâu
đậm.”
“Ngươi thật là bỉ ổi!” Thảo nào Diệu càng lúc càng buồn
vui thất thường, rồi trở nên đa nghi, bạo tàn như vậy. Thì ra tất cả là
do thứ hương liệu đó. Ta nhất thời phẫn nộ, liền hất chiếc lư đang cháy
xuống đất.
“Không có tác dụng gì đâu. Những thứ thuốc này chẳng
qua chỉ là chất xúc tác khiến cho nhược điểm trong hắn bùng phát mạnh
mẽ. Thực ra, người giúp ta thành công chính là nàng đấy. Nàng rời xa
hắn, đã khiến hắn trở nên cực kỳ yếu đuối. Đáng lý ý chí của Nam Cung
Diệu rất kiên cường, khó điều khiển, nếu không phải vì nàng, ta thực sự
không dám đảm bảo thuật Nhiếp Tâm thành công. Ta chỉ cần không ngừng
nhắc hắn về sự thực nàng đã bán đứng hắn, là tình yêu trong lòng hắn sẽ
biến thành căm hận, rồi tự mình nuốt chửng mình luôn.”
“Ngươi đã dùng thuật Nhiếp Tâm với Diệu?”
“Đúng thế, lời nguyền mà ta dành cho hắn chính là: Càng yêu nàng sâu đậm bao
nhiêu thì lại càng làm tổn thương nàng bấy nhiêu, cho đếnkhi nàng chết
mới thôi. Cho nên, hắn hoàn toàn không thể khống chế được mình nữa, tình yêu càng sâu đậm thì sự căm hận càng mạnh mẽ. Để hắn tựu tay hủy hoại
đi thứ quý giá nhất của cuộc đời mình, đấy mới chính là hành động vô
cùng tuyệt diệu. Và đó cũng là cái giá mà toàn gia Nam Cung phải gánh
chịu khi đã hại chết Truy Nguyệt của ta.”
“Vô sỉ, hạ lưu!”
“Mắng rất hay, có điều… ta còn làm chuyện vô sỉ hạ lưu hơn, nàng có muốn biết hay không? Hôm nay ta đã cho Hoàng Phủ Liễu Nhi một hộp đông trùng hạ
thảo, trộn lẫn một loại độc, hiện giờ nàng ta đang bê bát canh đó tới
cho Diệu dùng.”
Tinh Thích còn chưa nói hết lời, ta đã phi người ra ngoài cửa. Vào lúc ta quay người bỏ đi, hoàn toàn không hề nhận ra
nụ cười cổ quái hiện lên trên khuôn mặt hắn. Gió đêm lồng lộng, suốt cả dọc đường, tiếng lá rơi xào xạc không ngừng
vang lên bên tai. Ta cũng chẳng biết tại sao thời tiết lại thay đổi
nhanh đến thế. Cơn mưa mùa thu lặng lẽ, hoa viên vẫn tối đen như mực,
chỉ duy nhất những ngọn đèn mờ ảo trong vương phủ là tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt. Mưa càng lúc càng lớn, gió thổi mạnh, đường đi đầy bùn đất,
trơn trượt nên khó đi hơn mọi khi.
Ta càng lúc càng chạy nhanh
hơn, đôi giày vải đã ướt sũng nước mưa và lấm lem bùn đất. Hai ống quần
ta bùn bắn ướt đẫm, cả người ta chìm trong sương lạnh giá. Thế nhưng lúc này ta chẳng bận tâm điều gì, cứ chạy thục mạng về phía trước. Đường
trơn, trượt ngã, ta lại bò dậy chạy tiếp. Nước mưa đã nhạt nhòa hai mắt, ta đưa tay dụi đi rồi lại tiếp tục chạy.
“Vương gia có lệnh, không cho bất cứ ai vào thư phòng.”
“Ta có việc rất gấp, để muộn sẽ không kịp.”
“Ngươi là cái gì chứ, một kẻ dưới thấp hèn mà cũng dám nói chu