
giống như một thê tử đích
thực chuyên chăm lo việc nhà và chờ đợi tướng công quay về. Hoặc có lẽ,
bởi vì từ nhỏ ta đã chẳng có nhà, vậy nên dù chỉ là một chút việc cỏn
con, cũng khiến ta có ảo tưởng về một gia đình.
Ta thay hương
liệu trong chiếc lư hương phòng Diệu, bởi vì bàn tay bị thương vẫn chưa
khỏi, nên cử động có phần chầm chạp, do bất cẩn chạm vào lò nóng khiến
ta giật nảy mình. Ta nhìn lư hương đầy chán nản, cứ cảm thấy ngửi mùi
hương vào là lại chóng mặt. Chỉ tiếc là Diệu nhất quyết không chịu thay, nên ta đành phải cố gắng chịu đựng.
“Ta thực sự chưa từng gặp
người phụ nữ nào như nàng, rõ ràng bị đánh mắng, trách phạt, vậy mà nàng vẫn có thể vui vẻ như vậy sao.”
Tim ta bỗng thót lại, giọng nói trong trẻo tựa nước vang lên phía sau lưng quá đỗi quen thuộc. Là… Tinh Thích!
“Nghe nói, nàng quay về là muốn khuyên Diệu nên liên thủ cùng Diệp để đối phó với ta?” Hắn đưa tay phủi đám bụi trên y phục màu trắng, những họa tiết hoa mẫu đơn thêu trên đó thực sự diễm lệ và lộng lẫy. Thế nhưng không
hiểu sao họa tiết đó nhìn vào lại khiến ta cảm thấy vô cùng nhức mắt.
“Tại sao nàng lại run thế? Nàng rất sợ ta sao? Ta đã nói chúng ta sẽ còn gặp lại mà, cô nương Ngọc Phiến Nhi.”
“Ngươi đừng quá đắc ý, rồi có ngày Diệu sẽ nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi.”
“Hả, thật sao? Thế nhưng hắn thà tin ta, cũng chẳng thèm tin nàng. Vì hắn,
nàng đã chịu đủ mọi khổ sở, rốt cuộc sau cùng hắn đã làm được những gì
cho nàng? Hắn làm tổn thương nàng, hại nàng, thậm chí còn muốn giết chết nàng. Nàng vẫn không hề hận hắn chút nào sao?” Ánh mắt của Tinh Thích
càng lúc càng đáng sợ, giọng nói lại dịu dàng như không. Ánh mắt ta dần
trở nên mơ màng, những kí ức xưa cũ vẫn ẩn hiện trong tâm trí không gì
xua tan nổi, tất cả mọi lời nói coi thường, sỉ nhục thậm chí cả sự đánh
đập đều hiện lên vô cùng rõ nét. Ta bị đánh, nhưng chàng chỉ lạnh nhạt,
bàng quan. Ta bị gãy ngón tay, chàng chẳng hề mảy may động lòng. Những
tổn thương chàng gây ra cho ta dần biến thành chất độc ăn sâu vào xương
tủy, những căm hận ấy như muốn nuốt trôi chút lí trí sau cùng trong ta.
“Hận hắn thì hãy giết chết hắn đi. Hắn chết rồi, đời đời kiếp kiếp không bao giờ rời khỏi nàng được nữa…”
Giọng nói tràn đầy mê lực chẳng khác nào một tấm lưới bủa vây mọi suy nghĩ
trong đầu ta. Giết chết chàng? Bắt Diệu phải chết? trong khoảnh khắc,
toàn thân lạnh buốt. Ta oán trách chàng sao? Đúng thế, ta oán trách
chàng. Ta oán trách chàng không biết trân trọng ta, ta oán trách chàng
lạnh lùng vô cảm. Thế nhưng ta lại chẳng thể nào quên được những kí ức
ngọt ngào, ấm áp khi xưa, chẳng thể quên được mọi việc chàng đã từng vì
ta mà làm. Lúc này ta biết tình yêu của mình đã vượt qua cả niềm oán
trách, ta làm sao lại muốn chàng chết được, cho dù ta phải chết, cũng
muốn chàng tiếp tục sống. Tinh Thích, ngươi không hiểu nổi ta đâu. Ta
hoàn toàn không phải là thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng người vốn được nuông chiều từ nhỏ, ta chỉ là một ăn mày bé nhỏ mà thôi. Diệu đã cho ta sự ấm áp hạnh phúc nhất trong đời, cho dù sự ấm áp đó chưa từng thật
tâm ta vẫn đã trải qua những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời
mình. Những gì ta mong mỏi rất ít, chỉ cần chàng đối xử với ta tốt hơn
một chút thế thôi. Nếu được vậy ta sẽ không hối tiếc đánh đổi tất cả để
có được hạnh phúc ngắn ngủi mà mong manh đó.
“Ta thất bại rồi.
Ta đã bao giờ nói cho nàng biết, ánh mắt của nàng rất giống một người ta quen trước đây chưa? Ta thực chẳng thể nào dùng thuật Nhiếp Tâm với
nàng được.” Tinh Thích lẩm bẩm đưa lời tự giễu.
Thuật Nhiếp Tâm? Nói vậy, lúc nãy ta suýt chút nữa đã bị Tinh Thích khống chế tâm trí rồi sao?
“Ánh mắt của ta, giống ai?” Lần đầu tiên ta nhìn thấy nét dịu dàng trong mắt của Tinh Thích, liệu nét dịu dàng đó có thật?
“Lúc đầu, khi mới quen nhau, ta không biết nàng ấy là một nữ nhi. Nhìn thấy
nàng ấy bị kẻ khác ức hiếp, chỉ biết ngồi khóc, ta liền an ủi nàng ấy
vài câu. Ai ngờ nha đầu đó tính cách mạnh mẽ, kể từ sau lần đó, không
bao giờ khóc nữa. Nàng ấy ngày ngày thường đi theo ta, đuổi cũng chẳng
được. Ta phạm lỗi bị người khác phạt, rõ ràng không liên quan đến nàng,
vậy mà nàng lại nhận tội về mình. Sau này, ta mới biết, nàng là một vị
cô nương. Vì đất nước, không ngại xa xôi, nàng ấy đã cải thành nam nhi
đến Trường An chịu khổ. Ấy thế mà nàng còn nói, bởi vì quen được ta, nên không còn thấy khổ chút nào nữa.” Tinh Thích nở nụ cười. Một nụ cười
đặc biệt hạnh phúc, vô cùng ấm áp.
“Nàng ấy có phải là công chúa Truy Nguyệt?” Thấy ánh mắt dịu dàng của Tinh Thích, ta thận trọng cất tiếng hỏi.
“Nàng cũng biết nàng ấy sao?”
“Ừm, ta còn biết hai người đã cùng nhau trốn thoát khỏi Trường An, quay về
nước Nam Chiếu. Để xoa dịu chuyện này, Nam Chiếu buộc phải dâng Nguyệt
linh châu cho Đại Kỳ. Thế nhưng, sau đó, nàng ấy đã lâm bệnh nặng mà qua đời.”
“Nàng ấy không hề chết vì bệnh, nàng đã bị Đại Kỳ hại
chết. Nam Cung Hạo vẫn luôn đặc biệt hứng thú với bảo vật của Nam Chiếu
nên ép Nam Chiếu phải giao Nguyệt linh châu ra. Nhưng nàng có biết,