
am Thủy Lục rồi tính sau.”
Hai người họ đỡ lấy ta, dưới mưa đêm nỗ lực kéo ta đi tiếp. Nước mưa dưới chân ta dần đổi sang màu đỏ, hơn
nữa càng lúc càng đậm hơn.
“Tại sao lại nhiều máu thế này?” Ta
nghe thấy viên thị vệ thét lên thất thanh. Cảm giác mệt mỏi lan tỏa khắp châu thân. Trong khi tiếng mưa rơi bên tai mỗi lúc một lớn, bước chân
ta càng lúc càng yếu hơn. Rồi ta thấy mình như đang bay bổng trên mây
xanh, làn sương lạnh giá len lỏi khắp người. Ta thực chẳng biết giờ mình đang ở chốn nào nữa.
***
Nơi này là đâu? Ta lặng người
nhìn cảnh vật mờ ảo xung quanh. Ngọn nến chập chờn trên thanh cắm bằng
đồng đen, bồ đề ngũ sắc ngậm cười, đóa hoa sen nở rộ bên tượng Quan âm
hiền từ.
“Tiểu ni cô xuống núi đi hóa duyên, lão ni cô có dặn,
tất cả đàn ông dưới núi đều là hổ dữ, nhìn thấy người nào thì đều phải
tránh xa.” Một đứa trẻ tầm khoảng hai tuổi đang ngồi trên mặt đất nghịch đồ chơi, miệng vừa mỉm cười toe toét vừa liên thiên nhại lại lời nói
của ai đó.
Phía sau lưng cô bé là chiếc cầu gỗ nhỏ bắc qua suối, hoa viên rậm rạp, đình đài lầu các, điện hiên bảo tháp. Một ngôi tự
thật tráng lệ, hai tư vị Chư Thiên, năm trăm vị La Hán qua biển, tượng
Phật Thích Ca Mâu Ni, tất cả dều đầy đủ không thiếu thứ gì.
“Sư
phụ, thực sự phải đưa cô bé này tới Trường An hay sao? Dù thế nào đi nữa thì cô bé cũng là trưởng công chúa của nước Nam Chiếu chúng ta, sau này có khả năng sẽ tiếp vị, hơn nữa chúng ta cũng đã chăm sóc cô bé hơn một năm nay rồi.”
“Nương nương hạ sinh một cặp song sinh, theo quy
định của hoàng tộc nhất định phải giết chết một người, như vậy thì người còn lại mới có thể lớn lên bình thường được. Nương nương lén giữ lại
một đứa trẻ đã là điều đại kị rồi, bây giờ nương nương đã qua đời, ta e
rằng sẽ có người làm hại đứa bé này. Chi bằng đưa nó đến Trung Nguyên,
tìm một nhà bình thường để gửi gắm thì tốt hơn.”
“Ta đã bấm tay
tính qua rồi, cuộc đời đứa trẻ này trắc trở, khổ ải, e là phụ mẫu nuôi
của cô bé cũng chỉ ở cạnh bên được vài năm thôi. Con à, con có muốn gia
nhập Phật môn chúng ta không?”
“Có phải thành tâm cầu Phật, Phật tổ sẽ hiển linh và toại nguyện cho con không?” Đứa trẻ đó mở to đôi mắt thơ ngây, trong sáng rồi hỏi.
“Vậy con có ước nguyện gì?”
“Đó là ngày nào con cũng được ăn thịt kho tàu.” Đứa trẻ dõng dạc đáp lại. Vị ni cô nghe vậy chỉ lắc đầu than dài một tiếng.
“Đứa trẻ này cả đời có duyên với Phật, nhưng lại không phải người trong Phật môn chúng ta. Điều sợ nhất chính là Phật môn chúng ta là nơi bắt đầu
cũng sẽ là điểm kết thúc của cô bé.”
Ta nhìn bọn họ, đứa trẻ đó
là ta sao? Trưởng công chúa của nước Nam Chiếu? Đôi mắt đó thật đẹp! Con người trước khi chết có phải kí ức của họ sẽ rõ rệt hơn không? Thì ra
ta không phải là một ăn mày, ta chỉ là một đứa trẻ dư thừa, ta ở Trường
An, phụ mẫu nuôi bị bệnh chết từ khi ta còn rất nhỏ, và rồi ta ở trong
miếu hoang cho tới tận khi lớn lên. Ta đúng thật có duyên với Phật. Là
nơi bắt đầu cũng là điểm kết thúc? Am Thủy Lục, e rằng đây chính là điểm kết thúc của cuộc đời ta. Vừa nghĩ tới đây, ta vô cùng hoảng sợ, tức
thì giật mình tỉnh dậy.
***
“A di đà phật, cuối cùng nàng ta cũng tỉnh rồi.” Vừa mở mắt ra, ta đã nhìn thấy rất nhiều người đang vây quanh mình.
“Sư thái…t…” Ta vừa mở miệng, chợt nhận ra cổ họng mình đã khô đặc.
“Lúc nãy thực sự nguy hiểm quá, cô nương xảy thai nên mất nhiều máu, thậm
chí suýt chút nữa là mất mạng, may mà có Phật tổ phù hộ.” Một ni cô trẻ
tuổi đứng bên nhẹ nhàng lên tiếng.
“Xảy thai? Khụ khụ…” Ta bị
kích động, liền ho sặc sụa liên hồi, ho đến mức độ nước mắt đầm đìa. Vậy ra, ta cũng vừa mất đi một đứa con. Diệu, ta thực sự đã làm chàng tổn
thương, thế nhưng hạnh phúc mà chàng nợ ta, sẽ phải lấy gì để bù đắp?
“Sư thái, không xong rồi!” Đột nhiên có người xông vào định nói gì đó rồi lại thôi.
“Sao vậy?”
“Vương phi mất đứa con sắp sinh giờ đã xông đến chỗ chúng ta, giận dữ, điên
cuồng, nói rằng Ngọc Phiến Nhi phải đền mạng cho đứa trẻ đó.” Phải đền
mạng cho đứa trẻ của ả ta? Vậy còn đứa con của ta, ai sẽ đền mạng cho
nó? Ta cố gắng chống người ngồi dậy, không để họ phải đỡ lấy, bước chậm
rãi ra ngoài cửa. Có lẽ do mất quá nhiều máu nên ta cảm thấy hai mắt tối sầm, hoa mày chóng mặt.
“Ngươi hãy trả lại đứa con cho ta, trả
lại con cho ta.” Ta vừa mới bước ra ngoài cửa, một người phụ nữ đầu tóc
rối bù đã xông đến trước mặt ta, túm lấy đôi vai ta không ngừng rung
lắc. Ta bỗng thấy cực kỳ khó chịu, chóng mặt lạ thường!
“Vương
phi, xin hãy giữ gìn sức khỏe, đừng tức giận vì con tiện nhân này mà làm tổn hại đến bản thân.” Người thị nữ đứng cạnh bên lườm ta đầy căm hận
rồi đưa lời an ủi.
“Ngươi đã giết chết con của ngài ấy, vậy mà
ngài ấy vẫn không muốn hạ lệnh giết ngươi.” Hoàng Phủ Liễu Nhi nhìn ta
đầy oán hận. Ta biết chàng không giết ta bởi vì chàng hận ta, đối với
chàng không phải việc giết chết ta là quá dễ dàng cho ta sao?
“Đúng thé, chàng không nỡ lòng giết chết ta. Ngươi có dám đánh cược với ta
không? Đừng nói là đứa trẻ trong bụng ngươi chết đi mà cho dù n