
à Phật!” Sư thái chắp hai tay
trước mặt, nhẹ nhàng lên tiếng.
Trái tim ta, lúc này nhói đau
như bị trăm ngàn mũi kim xuyên qua. Cho dù cuộc đời ta chỉ là một trò
cười, thế nhưng thực sự đến lúc phải rời đi, ta nhận ra mình cũng vô
cùng luyến tiếc nó.
Nhìn những ngọn đèn Trường Minh trước mặt,
ngọn bút trong tay ta run rẩy lạ thường, ta có lẽ… chẳng kịp đặt một cái tên hay cho đứa con của mình nữa.
“Nếu có cơ hội, hai người
nhất định sẽ tiếp tục duyên phận mẫu tử.” Sư thái không nhẫn tâm thấy ta đau lòng, dịu dàng đưa lời an ủi.
“Vậy con có còn cơ hội hay
không?” Trái tim ta tràn ngập cảm giác buồn đau mà bất lực, miệng trào
máu tươi, thân thể chẳng thể nào chống đỡ thêm nữa, liền ngồi bệt xuống
đất.
“Phiến Nhi!” Sư thái vội đưa tay nhẹ đỡ ta dậy.
“Con còn chưa châm ngọn đèn Trường Minh sau cùng.”
Ta cố gắng đứng dậy. ta đã là một người bị tước đoạt quyền được hạnh phúc, vậy thì hãy để Diệu được hạnh phúc, Diệu từ nhỏ đến lớn chưa từng biết
cảm giác hạnh phúc thực sự là gì. Chúng ta giống nhau, thế nên mới yêu
nhau say đắm. Ta run run viết tên của Diệu trên ngọn đèn Trường Minh rồi treo lên. Mọi người đều nói tâm linh cảm ứng, đi nốt hai ngàn bậc trong cuộc đời mình, mong cho chàng một tương lai tốt đẹp… không có ta.
Hồ li thối tha, không còn ta cản bước của chàng, chàng nhất định phải hạnh phúc đấy nhé.
“Cô nương Ngọc Phiến Nhi, Vương gia cảm tạ người đã cầu phúc cho Vương phi, ban cho người một ly rượu.” Một viên thị vệ chạy lên, ta nhìn hắn có
chút kì lạ. Hắn chạy cả đoạn đường dài sao có thể ung dung đến vậy, còn
ta cảm thấy như đã đi hết cả cuộc đời.
“Phiến Nhi, đệ tử Phật môn không được uống rượu.” Sư thái nhìn ly rượu, sắc mặt thoáng sầm lại.
“Hãy đưa ta!” Ta ngửa cổ uống cạn, trong khoảnh khắc, cảm giác đau đớn tột
độ như thiêu đót cả ruột gan. Ta không dám nhìn vào ly rượu chỉ lặng lẽ
dốc nốt chút sức tàn vứt cái ly rỗng xuống đất. Mặt đất tức thì sủi bọt
trắng xóa rồi bốc thành ngọn khói bay đi.
Tại sao chứ? Hồ li
thối tha, ta đã bệnh nặng sắp chết rồi, chàng thực sự hận ta đến mức
chẳng muốn đợi chờ cái chết của ta, dù chỉ trong giây lát? Tại sao lại
ban cho ta một ly rượu độc, đánh vỡ giấc mộng đẹp xa xỉ sau cùng trong
cuộc đời ta? Ta đã từng cảm tạ ông trời ngàn vạn lần, khi đã quá ưu ái
cho ta gặp được chàng. Thế nhưng vào giây phút cuối cùng của cuộc đời
này, ta lại nhận ra ông trời chưa từng ưu ái cho ta chút nào, cuộc đời
ta luôn thê lương, khổ hạnh, ngay cả khi chết mà cũng phải chết trong
tủi nhục thế này.
“Ta muốn về nhà!” Ta khó nhọc nói ra câu nói
sau cùng. Cuối cùng ta đã có thể về nhà, thế nhưng nhà của ta ở đâu?
Nước Nam Chiếu? Căn miếu hoang? Phủ Thừa tướng hay là phủ Tần vương?
Ngọc Phiến Nhi, mày làm gì có nhà? Khắp vương phủ tràn ngập tử khí u ám, người hầu kẻ hạ đi lại liên hồi,
để lại những chiếc bóng dài miên man. Người phụ nữ đó nhất định không đi châm đèn Trường Minh đâu. Nàng vẫn luôn nghịch ngợm lém lỉnh, nhất định sẽ mở miệng đưa lời kháng nghị. Thế nhưng sao nàng lại không, nàng chỉ
nhìn bóng ngài rồi nói hãy tin nàng. Nàng bảo ngài phải làm thế nào để
tin nàng chứ? Nàng bỏ ngài mà đi, rồi hại ngài mất đi đứa con. Hồng trần tự có kẻ si tình, đừng cười kẻ sĩ điên cuồng quá. Ngài hận nàng, khiến
nàng bị tổn thương, nhưng tại sao lúc làm nàng tổn thương, trái tim ngài lại đau đơn đến vậy?
“Vương gia, Ngọc Phiến Nhi, ả ta…” Kẻ hầu mỗi khi nhắc tới nàng đều vô cùng thận trọng, chỉ sợ ngài đột nhiên sẽ nổi giận vô cớ.
“Nàng ấy thế nào rồi, có phải lại kêu bị đau bụng không? Hay là đau đầu? Nếu
nàng ấy không muốn đi châm đèn Trường Minh thì bỏ đi.” Ngữ khí của ngài
lạnh lùng. Chỉ có đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy, ngài mới khiến bản
thân thôi nhớ đến nàng.
“Ả… chết rồi.”
NÀNG CHẾT RỒI. Ba tiếng ngắn gọn khiến ngài tưởng rằng bản thân đã nghe nhầm. Viên thị vệ kia nhất định đang nói đùa, người phụ nữ đó sợ đau, sợ chết như vậy,
làm sao có thể chết dễ dàng như thế được? Ngài đứng bật dậy, như thể lúc này mới ý thức được ba tiếng vừa nghe rốt cuộc có nghĩa gì.
“Vương gia ban rượu độc, ả ta đã uống cạn và chết rồi.”
“Rượu độc gì chứ, ta ban rượu độc cho nàng lúc nào?”
“Vương phi nói Vương gia ban rượu độc cho cô nương Ngọc Phiến Nhi.”
“Ngươi hãy nói lại lần nữa xem!” Ngài tóm chặt cổ áo của viên thị vệ.
“Ngọc Phiến Nhi cô nương… đã chết rồi.” Viên thị vệ không hiểu tại sao đột nhiên ngài lại nổi giận, run rẩy nhắc lại lần nữa.
Ngài đau đớn buông tay. Tại sao gã thị vệ lại có thể nói ra chữ “chết” một
cách tàn nhẫn như vậy? Đó là Ngọc Phiến Nhi của ngài mà. Ngọc Phiến Nhi
của ngài đã chết rồi sao? Không! Ngài không tin. Miệng trào máu tươi,
ngài cố gắng đứng thật vững, nhưng lại bất lực ngồi xuống ghế.
“Vương gia, ngài đừng kích động như vậy. Cho dù không uống rượu độc, ả ta cũng chẳng thể sống thêm được nữa, trước đó khi bị đưa đến am Thủy Lục, ả ta đã bị xảy thai. Chúng thuộc hạ đã đi khắp nơi tìm đại phu mà không
được. Sau đó, ả ta vì mất máu quá nhiều, nghe nói không sống quá nổi hai tư canh giờ…”
Tại sao những