
ến ta bất giác run rẩy toàn thân.
Quả nhiên độc ác nhất vẫn là lòng dạ đàn bà!
“Phiến Nhi tại sao
sắc mặt của muội lại kém thế? Muội đừng lo, tẩu tẩu nhất định sẽ giúp
muội thêu đẹp lại như xưa. Vẫn còn một tháng nữa mới đến buổi tiệc sinh
nhật muội, đến lúc đó, ta đảm bảo muội sẽ thêu thành công một bức tranh
chim uyên ương nghịch nước tuyệt đỉnh.” Tẩu tẩu xầm chiếc khăn ‘vịt bầu
trôi sông’ mà tẩu ấy vừa lau nước mắt nước mũi, nhiệt tình lau mồ hôi
cho ta. Ta nuốt nước miếng, hoảng hồn né tránh.
“Muội…muội…muội
thấy không cần phải mời pháp sư về đâu. Tẩu tẩu thực sự không thích hợp
làm những chuyện thất đức như thế. Tẩu xem, tẩu đang mai thai, phải làm
việc thiện tích đức cho tiểu công tử chứ.” Ta mỉm cười gượng gạo, nghĩ
đến việc đã đắc tội nghiêm trọng với Diêm Vương… giờ ta thực sự không
thể nào chịu đựng thêm pháp thuật của đám pháp sư kia nữa.
“Hừm, nếu muội đã nói vậy, và nếu muội có thể học được thêu thùa, ta sẽ tha
cho ả một lần, bằng không, ta sẽ khiến ả làm quỷ cũng không xong.” Vừa
lúc đó một tia chớp bỗng nổ vang giữa trời quan, chiếu sáng lên khuôn
mặt trắng nhợt của Đào A Nương. Trên mặt tẩu tẩu, đám phấn son đã bị
nước mắt làm cho nhòe nhoẹt, nhem nhuốc, trông vô cùng đáng sợ! Răng ta
đập vào nhau liên hồi, thực sự quá đỗi kinh khủng!
“Tẩu yên tâm, muội nhất định sẽ học thêu thùa tử tế.” Ta nghiến răng nghiến lợi hạ
quyết tâm. Hôm nay coi như ta đã biết thế nào mới được gọi là ‘thiên
ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân(6). Người xuất thân từ Thiên Hương
các quả nhiên hoàn toàn khác biệt, không ngờ lại có thể khiến cho một
người như ta phải cúi đầu chịu thua. Cho dù không nghĩ cho bản thân, ta
cũng bắt buộc phải học thêu thùa. Chẳng qua chỉ là thêu đôi uyên ương,
những chiếc khóa phức tạp kia còn chẳng làm khó nổi ta, làm sao ta phải
sợ một miếng vải rách chứ?
Thế nhưng vừa nhắm mắt thời gian nửa
tháng đã trôi qua, cuối cùng ta vẫn bị tấm vải rách kia đánh bại. Ta cúi đầu nhìn ngón tay đã bị đâm không biết bao nhiêu nhát, đúng là cùng cực thê thảm!
“Hầy, nàng đang thêu hai con gà mái sao? Là gà mái
lội sông, cố gắng không tệ, rất có hình tượng!” Diệu nhìn chiếc khăn tay ta thêu xong, vừa gật đầu vừa đưa lời tán dương.
“Là uyên ương nghịch nước chứ không phải gà mái lội sông! Ta thêu thùa kém như vậy sao?” Ta nghiêm mặt đưa lời phản đối.
Lúc này, ta và Diệu đang ngồi trong một lầu nhỏ thưởng trà, sưởi nắng. tính tình của Diệu rất tốt, kể từ sau lần chạm mặt tại phủ của biểu ca Thủy
Sinh, chúng ta còn thường xuyên cùng nhau xem kịch thưởng trà. Đương
nhiên, đây cũng là nhờ phúc của Diệu, vốn dĩ biểu ca Thủy Sinh trông
chừng ta rất chặt, sống chết cũng không cho ta ra ngoài. Thế nhưng, chỉ
cần chàng đến chơi thì biểu ca thay đổi thái độ, lần nào cũng cung kính
tiễn hai người chúng ta ra khỏi phủ. Còn về lí do, ta đã hỏi nhưng Diệu
chỉ đáp qua là vì phụ thân của chàng làm quan lớn hơn biểu ca, còn về
việc lớn thế nào thì chàng không nói cho ta biết.
Hiện giờ, sau
khi nghe ta thốt ra bốn chữ ‘uyên ương nghịch nước’, Diệu lại đưa mắt
nhìn vào tác phẩm của ta một lần rồi đột nhiên bật cười thành tiếng,
thậm chí phun cả trà lên mặt bàn, tiếp đó cười đến mức không kịp thở.
Mấy khách hàng ngồi ở bàn bên tò mò quay sang nhìn chúng ta bằng ánh măt hiếu kì. Ta tức giận đưa chân đá chàng, siết chặt nắm đấm đến mức xương bàn tay kêu răng rắc.
“Bức tranh thêu này, Hoàng đế nhất định
không thích đâu, có điều ta lại thích, nàng cho ta nhé!” Còn chưa đợi ta gật đầu đồng ý, chàng đã nhanh tay nhét chiếc khăn đó vào người, rồi
liếc nhìn ta bằng ánh mắt giảo hoạt, trên môi nở nụ cười nham hiểm “Nếu
nàng thực sự muốn học thêu thùa, ta sẽ dạy cho nàng, đảm bảo nàng học
vừa nhanh lại vừa đẹp.”
“Huynh? Một người con trai như huynh mà cũng biết thêu hoa?”
“Thêu nàng còn được nữa là thêu hoa! Mở to mắt ra mà nìn cái này được gọi là
cách thêu chữ thập, là cách thêu mà một sứ thần phương tây dạy cho ta.
Chỉ cần nàng có thẻ vẽ ra được hình thì tuyệt đối có thể theo hình đó mà thêu. Đơm khuy áo chắc nàng biết chứ, cách thêu chữ thập này thậm chí
còn đơn giản hơn cả đơm khuy áo nữa.” Chàng vừa nói vừa đưa kim thêu,
thuần thục như thể bản thân chính là một bậc thầy tài hoa vậy.
“Tại sao huynh biết được nhiều thứ cổ quái vậy? Thậm chí còn được gặp cả sứ
giả tây phương nữa, phụ thân huynh làm quan lớn đến mức nào?” Ta chống
tay lên cằm tò mò hỏi.
“Ta đúng là biết được nhiều thứ cổ quái,
thế nhưng làm sao mà cổ quái bằng thiên kim tiểu thư của Thừa tướng đại
nhân chứ? Tại sao nàng lại biết những chốn chuyên bán phấn son như Thiên Hương các, thậm chí còn thông thuộc các phường bạc lớn nhỏ trong thành
Trường An này?” Chàng tiến sát lại gần chỗ ta, mỉm cười dịu dàng, nhìn
ta bằng ánh mắt tò mò do thắm. Ánh mắt chàng rất đẹp, đồng tử sâu như
biển đêm khiến người đối diện dễ dàng bị mê hoặc. Khuôn mặt ta bất giác
nóng bừng lên, ta vội trốn tránh ánh nhìn đầy ám muội của chàng, rồi
quay hẳn người đi không nhìn chàng thêm nữa. Trái tim ta phút chốc không ngừng đập cuồ