
g lúc
này thật quá xa lạ. Dường như những ngày tháng bên nhau, dốc bầu tâm sự
tại phố Tây, rồi cả nỗi đau ẩn chứa trong tâm hồn chàng, tất cả đều
không còn là thực tại. Ta đã lớn ngần này, cũng từng lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, bị ăn hiếp, bị bán rẻ, nhưng chưa bao giờ có cảm giác đau lòng như giây phút này.
Bể dâu chìm nổi, thời gian qua đi, kiếp hồng nhan đã lỡ.
Ta không oán hận dã tâm của một Hoàng tử, ta chỉ oán hận đêm ấy, khi chàng kể câu chuyện của chính mình, không ngờ lại có thể xuất ra vẻ mặt chân
thành đến vậy. Ta không oán hận việc chàng muốn giết ta, ta chỉ oán hận
tại sao chàng lại lợi dụng ta để khiến Diệp tổn thương. Những tháng này
bên nhau chẳng qua chỉ là một màn kịch, như đóa hoa nở rộ nhưng chóng
tàn. Ta mím chặt mội, để mặc cơn giá lạnh chạy dọc cơ thể, dù nỗi nhớ
thương có lớn đến đâu cũng chẳng khiến ta làm liều được nữa.
***
“Ta chỉ là quen với cảm giác có hai người rồi, không muốn phải quay về cuộc sống đơn độc nhưng trước kia nữa.”
***
Lời Diệp văng vẳng bên tai cùng hình ảnh nụ cười yếu đuối của hắn cứ hiện
rõ trong tâm trí ta. Còn người đàn ông trước mặt đã càng lúc càng trở
nên mơ hồ. Một người vì ta mà thân mang trọng bệnh, đang đợi ta về cứu
mạng, sao ta có thể ở đây phí thời gian thương nhớ một người giả dối,
độc ác. Ta nghiến chặt răng, quay người rời khỏi. Nhưng khi quay lại, đã không thấy bóng dáng Phạm Nguyên Bảo đâu nữa. Ta đành phải đợi cơ hội
khác để động thủ thôi.
Lúc ta quay lại nhìn về phía Diệu, ánh
mắt chàng đã rời đi chỗ khác, hoặc có thể do ta cải trang quá giỏi, hay
trong mắt chàng hoàn toàn không có hình bóng ta. Ta quay người bước đi,
trong lòng không khỏi buồn thương, cây hoa vẫn đẹp, chỉ tiếc hương bay
xa, vật còn mà người đã mất. Mùa xuân mưa nhiều, lúc nãy ánh mặt trời
còn xán lạn, trong chớp mắt đã lất phất mưa bụi đầy trời. Đàn ông đều là kẻ vô tình, thử hỏi thế gian được mấy người thật lòng đây?
Ta
nắm chặt đôi bàn tay đã lạnh giá như băng, không có ai giúp ta sưởi ấm
đôi tay, lại càng không có ai hỏi thăm một kẻ ăn mày thê thảm đang đi
lững thững dưới mưa như ta. Ta chẳng qua chỉ là một kẻ ăn mày bị bỏ rơi, thậm chí còn là một ăn mày đen đủi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát
hiện ra thân phận, sau đó, tức thì sẽ mất mạng.
“Này, ăn mày
thối tha, ngươi đang cản đường đi của ta đấy.” Đúng lúc ta đang cảm thấy buồn bực cực độ, một người bỗng đẩy mạnh ta sang một bên, miệng không
ngừng mắng nhiếc.
“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy bà cố này đi
ăn xin hả? Bà cố của ngươi hỏi xin ngươi gì chưa? Ta vứt cho ngươi một
đồng tiền vậy có phải ngươi cũng trở thành một tên ăn mày không?”
“Thì ra là đồ điên.”
Nghe người này chửi lại một câu, tâm trạng ta càng thêm tồi tệ. Bao nhiêu
năm nay, ta vẫn luôn cho rằng làm một kẻ ăn mày chẳng có gì là không tốt cả, thế nhưng lần này, sao ta cứ thấy căm ghét sự thật bản thân là một
kẻ ăn mày đến thế.
“Không phải là ăn mày tại sao lại đi ăn xin?” Một giọng nói khắc nghiệt vang lên, ta quay đầu lại đầy phẫn nộ, không
ngờ người vừa cất tiếng là người phụ nữ mà ta gặp ban sáng, người đã hắt cả chậu nước lạnh vào ta, bây giờ bà ta lại lấy ta ra làm trò cười.
“Để tránh ngươi nói ta không có tiền, chi bằng tốt nhất nên đi ăn xin cùng
ngươi, thôi thì đồng tiền này coi như bố thí cho ngươi vậy.” Dứt lời, bà ta ném đồng tiền xuống dưới chân ta, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Xem ra sáng
nay bà ta bị ta chọc giận tới mức trào máu giờ trở lại trả thù.
“Ăn mày thì đã sai, còn hơn bà, ngay cả ăn xin cũng không biết.” Tâm trạng
ta lúc này vốn đã không tốt nên nhanh chóng trút giận dữ lên bà ta.
“Ngươi nói gì, đồ ăn mày bẩn thỉu. Ngươi có biết Lý Tiên Tiên ta ở thành Hoa
Âm này là người nói một không ai dám nói hai không?” Lý Tiên Tiên gì
chứ? Ta chưa từng nghe nhắc đến?
“Bà rất nổi danh sao? Bình
thường ăn mày ở con đường nào? “ Ta nhướng cao đôi mày, có gì ghê gớm
chứ, khi ta còn lăn lộn ở phố Tây, chẳng hiểu bà đnag hít gió tây bắc ở
phương nào.
“Ta Lý Tiên Tiên chính là nhân vật nổi danh như cồn
tại Thành Hoa Âm này. Ta cảnh cáo tên ăn mày nhà ngươi, đừng có mà chọc
tức ta.” Rõ ràng bà ta tự tìm đến giờ lại thành ta vô duyên vô cớ gây
sự.
“Này, bà nổi danh đến mức nào chứ? Phải chăng bà chính là huyện lão gia?”
“Hừm!”
“Mau nói xem bản lĩnh bà đến mức nào, không đi xin ăn thì cũng phải ăn cơm
chứ, trừ phi bà ngoài việc ăn cơm ra thì chẳng có bất cứ tài cán nào
khác.”
“Ai nói vậy, ngoài việc ăn cơm ra, ta còn biết đi ngủ.”
“Vậy sau khi tỉnh dậy thì sao, bà có làm việc gì không?”
“Làm việc là nghĩa vụ của những kẻ thấp hèn, bình thường, ta chỉ lo trang
điểm cho bản thân thật xinh đẹp, tươi tắn, tức thì đàn ông sẽ tự tìm đến dâng tiền tận miệng.”
“Vậy thì bản chất của chúng ta cũng giống nhau thôi. Những gì kẻ ăn mày như chúng ta bình thường ngoài việc ăn
cơm ra cũng chỉ có đi ngủ, trước nay không hề làm việc gì. Bởi lẽ chỉ có kẻ ngốc mới làm việc. Hàng ngày ta sẽ khiến cho bản thân trở nên rách
rưới, bẩn thỉu, tự nhiên sẽ có người đưa tiền đến tận miệng.”
Bà ta nhìn ta bằn