Polaroid
Vương Phi Thần Trộm

Vương Phi Thần Trộm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328611

Bình chọn: 9.5.00/10/861 lượt.

ta cũng chẳng có gì oán trách, thế nhưng…

“Nàng thật phiền phức!” Diệp cắt lời không để ta nói thêm.

“Không phải ngươi rất căm ghét ta sao? Thà ngươi cứ để đám thích khách kia đâm chết ta cho rồi, như vậy chẳng phải tốt hơn ư? Thế thì sau này, ta sẽ

không còn có thể làm phiền ngươi nữa.” Ta nghẹn ngào nói.

“Ta

chỉ là đã quen với cảm giác có hai người rồi, không muốn phải quay về

cuộc sống đơn độc như trước kia nữa.” Diệp khẽ đáp, nhưng giọng Diệp

nhanh chóng tan biến trong ánh ban mai. Không gian lúc này đặc biệt tĩnh mịch.

“Chúng ta mau quay lại thành Hoa Âm, tìm đại phu trị thương cho ngươi đã.” Ta chăm chú nhìn Diệp, rồi lên tiếng.

“Không được, khó khăn lắm mới ra được khỏi thành, cố gắng kiên trì vài ngày rồi quay về Thương Châu.

Giờ tất cả quân lính trong thành Hoa Âm đều là người của Nam Cung Diệu, ta

không thể mạo hiểm được.” Sắc mặt Diệp dần chuyển sang đen, nói chuyện

bình thường thôi cũng vô cùng tốn sức. Hắn đây chính là dấu hiệu phát

độc.

“Vậy để ta quay về mua thuốc giải độc.”

“Vô dụng thôi, loại độc này chỉ có Huyết Túc của Độc Cô Nhất Môn mới có thể khắc chế.”

“Huyết Túc đúng không? Bây giờ ta sẽ vào thành mua thuốc cho ngươi. Ngươi cứ an tâm ngồi đây chờ.”

“Đứng lại! Cho dù nàng quay về thành Hoa Âm, cũng không thể lấy được Huyết

Túc. Bọn họ đã chuẩn bị trước, chỉ cần nàng đi mua thuốc sẽ trúng phải

mai phục. Ngoại trừ quân doanh…”

“Quân doanh! Đúng rồi. Quân doanh nhất định có thuốc.” Lời nói của Diệp tức thì khiến ta bừng tỉnh.

“Không được phép đi. Hoa Âm tuy chỉ là một thành nhỏ, dân số có chưa tới ngàn

người, thế nhưng do đây là nơi cất giữ lương thực của Đại Kỳ, nên binh

sĩ canh giữ trùng trùng điệp điệp. Huyết Túc xưa nay đều do Phạm Nguyên

Bảo, Huyện úy trường Quản quân trông giữ, nàng thân là một đại tiểu thư, chẳng biết chút võ nghệ, đi như thế này khác nào tự tìm đến cái chết…”

Giọng Diệp càng lúc càng yếu, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay ta, như thể

dồn hết sức lực còn lại trong người để giữ ta vậy.

“Vậy chúng ta mau tới thương Châu thôi, Diệp! Ngươi xem, nơi đó là cái gì?”

Diệp thấy ta không còn cố chấp đôi quay về Hoa Âm nữa, liền lơ là cảnh giác, quay đầu nhìn về hướng tay ta chỉ phía xa. Còn ta nhân lúc hắn không

chú ý nghiến răng đánh mạnh vào sau gáy hắn. Diệp quay đầu nhìn lại, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, lo lắng, pha lẫn xót thương…sau cùng, hắn

cũng nhắm mắt lại.

“Ta cũng quen sống hai người rồi, thật không

muốn quay về cuộc sống đơn độc một mình nữ. Nam Cung Diệp, ta sẽ không

để ngươi chết vì ta đâu.” Ta kéo Diệp vào một góc khuất, lấy hết ngân

lượng trên người ra đặt lên người hắn. Ngọc Phiến Nhi, lần này không thể nào thất bại được!

***

Ánh trăng rọi từ trên mái nhà xuống, cả mặt đất như được phủ một lớp sáng bạc rạng rỡ, ngoại thành Hoa Âm tĩnh mịch lạ thường.

Ta tuy không biết công phu ‘nhảy’ tường, nhưng kỹ thuật leo tường vượt rào đi giữa đêm khuya thì không đến nỗi tệ, thậm chí cũng biết thế nào được gọi là dương đông kích tây, điệu hổ li sơn. Ngồi đợi bên ngoài thành cả đêm trời, cuối cùng một cỗ xe ngựa chịu xuất hiện, chờ tên phu xe không để ý ta liền chui xuống dưới gầm xe, nhân lúc đêm khuya lẩn vào trong

thành.

Vào thành, ta tức thì cải trang thành một ăn mày. Cách

cải trang này có rất nhiều điểm lợi, đi trên phố cũng dễ dàng tìm nơi ẩn náu, hơn nữa còn có thể nghe ngóng tin tức. Tuy hôm qua kẻ địch muốn

giết chúng ta là mấy người thuộc Cái bang, thế nhưng ăn mày đông đúc,

mọi người lại ăn mặc rách rưới như nhau, hắn tuyệt đối không ngờ ta lại

cả gan cải trang thành ăn mày một lần nữa.

Ta cố tình bước đi khập khễnh, để mọi người tưởng rằng ta là một tên què. Đợi đến khi ta lết tới khu chợ, trời cũng đã sáng hẳn.

“Này, tên ăn mày thối tha, ngươi ăn xin cũng đừng đứng trước cửa tiệm của ta chứ?”

Gừ gừ… ta lạnh chết mất thôi! Vừa ngồi bệt xuống đất, một người phụ nữ

bỗng xuất hiện ngay sau lưng, bà ta mang theo một chiếc chậu, kẹp bên

eo, vẻ mặt đắc ý rồi bất ngờ bà ta đổ cả chậu nước vừa thối vừa chua

không biết là thứ gì lên người ta khiến ta đứng đó sững sờ thê thảm.

Có nhầm lẫn gì không? Bản cô nương khó khăn lắm mới cải trang thành ăn mày có khuôn mặt đầy bùn đất, người phụ nữ chết tiệt này sao dám.

“Đại nương…” Ta đành nhịn, bản cô nương sẽ không so đo tính toán với người thiếu lịch sự như bà.

“Ta trông thế này mà ngươi dám gọi ta là đại nương sao?” Bà ta thét lên re

ré, tức thì lớp phấn dày cộp như tường thành trên mặt bà ta lả tả rơi

xuống.

“Đại tỷ, xin hãy làm phúc, bố thí cho ít tiền, tiểu nhân sẽ đi chỗ khác ngay.”

“Ngươi còn dám xin tiền? Ta không có.” Bà ta bực tức quát, xem ra chỉ còn thiếu nước lấy giày nện ta một trận.

“Vậy xin đại tỷ bố thí cho chút đồ ăn.” Bụng ta lúc này đói meo, thế nên ánh mắt nhìn bà ta cực kỳ đau khổ.

“Không có, cút!”

“Vậy phiền cho ta một ngụm nước được không? Cả đêm rồi ta chưa uống chút nước nào.”

“Không có, ta chẳng có gì hết.” Bà ta bực bội ngắt lời, dáng vẻ hung tợn như muốn ăn sống nuốt tươi ta vậy.

“Nếu bà không có bất cứ cái gì thì còn đứng ngây người r