XtGem Forum catalog
Vương Phi Thần Trộm

Vương Phi Thần Trộm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328423

Bình chọn: 8.00/10/842 lượt.

cao thủ cờ vây đều thua cả trong tay chàng. Suốt

một ngày trời, ta và Diệu chưa từng thất thủ lần nào. Ta thì ỷ vào kĩ

thuật thay trời đổi ngày không chút sơ hở còn chàng đích thực dựa vào

tài đánh cờ tuyệt đỉnh hơn người.

“Ồ! Thì ra nàng…”

Diệu đánh cờ đã đến độ không còn đối thủ, liền chạy sang bên này xem ta đánh cờ, vừa nhìn thấy ta đổi vị trí quân cờ Diệu liền hiểu ra mọi chuyện.

“Chàng mau im miệng lại cho ta, không đánh cờ thì không được hiến mưu.”

“Không đánh cờ thì…” Diệu cười đến độ không khép miệng lại được. “Ta cảm thấy mình càng ngày càng thích nàng hơn rồi đấy.”

“Bản cô nương vốn dĩ đã người gặp người yêu, hoa gặp thẹn thùng.” Ta hừm một tiếng rồi đưa lời đáp lại.

“Hai vị, chủ phường bạc có lời mời.” Chính vào lúc ta đang đấu khẩu cùng

Diệu, một người trông bộ dạng như tiểu đồng cung kính tới bẩm.

Ta và Diệu quay sang nhìn nhau, mọi chuyện thực sự quá đỗi thuận lợi.

***

Mùi gỗ đàn hương thoang thoảng, chúng ta chậm rãi bước vào trong căn gác bí ẩn.

“Vị cô nương này là…”

“Tôn danh đại tính của ta là Ngọc Phiến Nhi, ngươi mau gọi chủ nhân nhà

ngươi ra gặp.” Ta vừa mới lên tiếng liền nghe thấy Diệu đứng bên cạnh

bật cười đầy khóa trá.

“Ngọc cô nương, xin đợi một lúc.”

“Cô nương tôn danh quý tính Ngọc Phiến Nhi, xin đừng quá vội vã!” Diệu quay người sang, thì thầm bên tai ta. Ta hít một hơi thật sâu, đột nhiên

không nghĩ ra mình nên nói câu gì. Thật đúng là, ngày nào cũng đấu khẩu

rồi bị chàng têu chọc tức đến độ đoản thọ mất nhưng may mà mạng ta lớn.

“Oa, có nhiều đồ ăn quá!” Tay ta vừa định đưa ra đón lấy miếng bánh đặt trên bàn thì đột nhiên bị Diệu ngăn lại.

“Hãy chú ý hình tượng của bản thân!” Chàng mỉm cười dặn dò.

Ta vội rụt tay lại. Ai ngờ vừa định thu tay, ta liền nhìn thấy Diệu đưa

bàn tay ra, lấy một miếng bánh cho vào miệng. Ta trợn mắt nhìn chàng,

còn chàng thì tỏ ra ngây thơ vô tội, như thể bản thân chẳng hề làm

chuyện gì khuất tất.

“Không phải chàng vừa nói ta phải chú ý hình tượng sao?”

“Nàng không cảm thấy bất luận ta làm gì cũng đều rất có hình tượng sao?”

“Hả?” Ông trời ơi, hãy để con bóp chết chàng, trừ hại cho dân, giữ yên bình

cho đất nước và giữ thịnh trị cho bá tính! Ta tức đến tận cổ mà chỉ biết thầm than trong lòng.

“Nàng bị đau bụng sao?”

“Hả?”

“Nàng không bị đau bụng tại sao nắm tay trợn mắt, bộ dạng như đang đi vệ sinh vậy?”

“Đi vệ sinh…Tên hồ li chết tiệt, chàng đợi đấy!” Ta xắn tay áo lên, vừa

định đưa nắm đấm bỗng ngoài cửa vọng vào tiếng cười hân hoan.

Cả ta và Diệu cùng lúc quay lại, thì nhìn thấy một người con gái mặc y

phục giản dị đang đứng bên cạnh cửa, chính là người con gái xinh đẹp mà

chúng ta gặp hôm trước. Mái tóc nàng buộc lên, vô cùng thanh tú.

“Hôm nay gặp lại, yểu điệu tựa hằng nga. Đôi mày tựa trăng non, đôi mắt tựa

sao sáng. Y phục giản dị mà chẳng che nổi nét cao sang.” Diệu mỉm cười

lên tiếng. Trong khi ta gãi đầu gãi tai không hiểu chàng đang lẩm bẩm

cái gì.

“Công tử áo gấm giàu sang, khí chất nho nhã chẳng ai

bằng. Phải chăng công tử tự nhận mình chính là trường đoạn Cẩm Y lang?”

Người con gái đó lên tiếng, giọng nói trong trẻo cuốn hút lạ thường.

“Nếu có người con gái quốc sắc thiên hương như cô nương ở bên bầu bạn, vậy

thì dù cho có phải làm chàng thư sinh ngốc cũng có sao…Ây da! Cô nương

đanh đán này, nàng giẫm lên chân ta làm gì chứ?” Không giẫm chết chàng

mới lạ, dám coi ta như không khí? Hừm! Diệu bực bội lườm ta rồi quay

sang mỉm cười hân hoan nhìn người con gái đó. Đồ hồ li thối, tên hồ li

thối than, tên hồ li chết tiệt!

“Công tử thật biết cách nói

chuyện, Lạc Kỳ thực sự rất vui!” Nàng ta nhìn Diệu bằng đôi mắt long

lanh, cực kỳ gợi tình, quyến rũ.

“Lạc Kỳ cô nương, không biết tại hạ có diễm phúc được đánh với cô nương một ván cờ không?”

Cái gì, chàng vẫn còn muốn đánh cờ sao? Xem ra tên hồ li chết tiệt này vừa

gặp mỹ nữ đãn quên ngay tuyệt đại giai nhân là ta bên cạnh rồi. Ta tiến

lên trước một bước, lặng lẽ đưa người chặn ngay ánh mắt Diệu. thế nhưng

Diệu nhanh chóng tóm lấy ta, đặt gọn sang một bên.

“Đánh cờ?”

Ánh mắt Lạc Kỳ đột nhiên hiện lên chút sắc bén, thậm chí còn chứa cả sát khí đáng sợ, khiến ta tức thì lạnh cả sống lưng.

“Lạc Kỳ coi cờ như mạng, lẽ nào lại đánh cờ cùng một tên lăng nhăng? Các ngươi rốt

cuộc là ai, ăn gan báo rồi sao mà dám tới phường bạc Trường Lạc giở

trò?”

Một tia sáng màu bạc lóe lên, ta còn chưa kịp phản ứng xem rốt cuộc có chuyện gì đã thấy người con gái phía trước trở mặt, tung

kiếm đâm thẳng tới.

“Đã bảo nàng đứng gọn sang một bên mà, cẩn

thận đấy!” Diệu thì thầm dặn dò bên tai ta, lời còn chưa dứt, ta đã bị

chàng vứt bay ra xa cách chỗ đang đứng vài trượng.

“Ngay cả khi cô nương tức giận trông cũng cũng xinh đẹp đến mê động lòng người.”

“Đúng là đồ lẻo mép, xem kiếm của ta đây.”

“Phụ nữ động đao động kiếm thực không hay chút nào. Đặc biệt những tuyệt đại mỹ nhân như cô nương, càng không nên dùng những thứ thô lỗ như vậy, để

ta giúp cô nương thu gọn.”

Ta chẳng dám chớp mắt, nhìn chăm chăm vào thân hình nhanh nhẹn xuất thủ thần