
tôn danh quý tính của cô nương chính là Lạc Kỳ, quả nhiên tên nào
người nấy.” Diệu mỉm cười đáp. Đúng là đồ háo sắc chết tiệt! Ta tức tối
đứng gọn một bên, hồ li tinh kia chỉ cười không đáp, quay người bước vào trong Hàm Tinh Các.
“Hồ li tinh!” Ta nghiến răng mắng, Diệu bỗng đặt ngón trỏ lên môi ta.
“Hừm…hồ li, chỉ cho phép nàng dùng tử này để gọi mình ta thôi.”
Ta ngẩng đầu nhìn trời, tức tối cực độ mà không biết nói thêm gì.
***
Phường bạc Trường Lạc hiệu xưng là chốn cực lạc, đương nhiên chữ ‘cược’ được
đặt lên hàng đầu. Tuy nhiên, ngay tại nơi hỗn loạn, tạp nham, cờ bạc đêm ngày này, lại có một chỗ dành riêng cho các quán cờ…Phong Vân Tế Hội
lâu.
“Tên hay, tên hay!” Kể từ khi học theo thư pháp cùng các
lão phu tử, ta đã hiểu được một đạo lý, bất cứ những thứ nào mà ta nhìn
nửa ngày không luận được ra là chữ gì thì đó nhất định là chữ hay. Thế
nên lúc này khi đứng trước cửa quán cờ, nhìn vào bảng tên trên đỉnh
quán, ta liền đưa lời cảm thán.
“Hay ở đâu chứ?” Mấy người bộ dạng thư sinh đột nhiên nổi hứng thú, vây quanh chỗ ta đưa lời nói.
“Bốn chữ ‘Phong điều vũ thuận’ này đặt ở đây hay quá còn gì?” Ta vừa nói xong, đám đông đều trợn mắt nhìn ta đầy chán nản.
“Phong vẫn tế hội.” Diệu đứng một bên cất lời chỉnh.
Ta đỏ bừng mặt, trăm câu ngàn chữ, chẳng bằng im lặng cho xong. Im lặng là vàng, im lặng là bạc, ta đương nhiên cũng hiểu đạo lí này. Mọi người
xung quanh tức thì nhìn ta bằng ánh mắt coi thường, sau đó lại quay sang nhìn Diệu đầy thương cảm.
“Đã nhìn thấy chưa hả, người không có học thực sự vô cùng đáng thương! A Kiều, con tuyệt đối không được học
theo cô nương đó đâu đấy.” Một người đang thu dọn bàn cờ thấy thế liền
nói với đứa bé gái ngồi cạnh bên,
“Đúng là bi kịch!” Một lão mù lắc đầu than thở! Hả, người mù mà cũng có thể đánh cờ?
“Trời làm bàn cờ, sao làm quân, nhật nguyệt tranh quan. Sét làm trống trận
chớp làm cờ, phong vân tế hội. Đôi câu đối cổ xưa của Lưu Cơ, vậy mà lại bị người ta đổi thành ‘mưa thuận gió hòa’. Nói chuyện đánh cờ cùng phụ
nữ đúng là đàn gảy tai trâu.” Một tên thư sinh tay cầm quạt cũng gia
nhập vào đội ngũ sỉ nhục ta. Diệu lúc này chỉ biết đứng đó lau mồ hôi,
còn ta chu miệng đầy chán nản.
“Đúng thế, đây rõ ràng là nỗi sỉ
nhục với cờ, không thể tiếp tục mở miệng nói chuyện với cô nương này
nữa.” Mọi người nhất loạt đưa ra ý kiến.
“Chuyện này… ta tiện thể hỏi một chuyện, Lưu Cơ là ai thế?” Ta lặng lẽ kéo vạt áo Diệu thì thầm.
“Lưu Bá Ôn.” Khóe miệng Diệu khẽ co giật.
“Thì ra là Lưu Bá Ôn. Ta có thể hỏi thêm một câu nữa không, Lưu Bá Ôn là ai
vậy?” Không biết phải hỏi, muốn giỏi phải học. Đây chính là đạo lý cha
ông vẫn dạy.
“Lưu Bá Ôn chính là…thì là Lưu Bá Ôn.” Diệu thở dài một tiếng, mồ hôi túa ra nhiều hơn trước.
“Không nói thì thôi, đánh cờ đi, đánh cờ đi!” Thấy mọi người đều đang nhìn cả
về phía mình, ta quyết định tìm một thứ khác thu hút họ hơn, liền nhặt
năm quân cờ bên cạnh đặt mạn lên bàn nói: “Năm quân cờ, bản cô nương
đánh rồi.”
Ai ngờ ta vừa đặt năm quân cờ lên bàn, đám người đó tự động tản ra, lui lại sau hai bước, như thể ta là một ôn thần vậy.
“Xin nàng đấy, đây là đánh cờ chứ không phải đánh bạc.” Trông bộ dạng của Diệu có vẻ đang vô cùng đau đầu nhức óc.
“Tại sao không có ai đánh chứ? Tất cả ngồi xuống đi.”
“Đấu cờ bao giờ cũng là một đấu một.” Diệu đã gần ở bờ vực của sự suy sụp.
Nghe chàng nói vậy, ta áy náy thè lưỡi. Trước đây ta có biết đánh cờ là
gì đâu.
“Quy định của phường bạc Trường Lạc. Mỗi ván là ba nghìn lạng, đánh rồi không thể thay đổi.” Đối phương lớn tiếng tuyên bố.
“Ba ngàn lạng? Các ngươi ăn cướp à?” Ta đang chuẩn bị phát hỏa, Diệu liền
đưa tay bịt miệng ta lại, kẹp ta bên nách rồi bước ra bên ngoài quán cờ.
“Chủ phường bạc Trường Lạc thực là biết kiếm tiền, chàng xem, quán cờ ngay
cạnh tiệm cầm đồ.” Ta bị Diệu vứt ra ngoài quán cờ, bất giác chỉ vào
hiệu cầm đồ bên cạnh đó đưa lời thán phục.
“Hơn nữa, chủ hiệu cầm đồ lại chính là ông chủ quán cờ. Đồ ham ăn, nàng lại có ý định quỷ quái gì nữa thế?”
“Chàng mau cởi y phục ra!” Ông chủ hiệu cầm đồ với quán cờ là một, đây đích
thực là một món làm ăn lớn. Lần này không kiếm một mớ, ta quyết không
làm Ngọc Phiến Nhi nữa.
“Chúng ta vẫn còn chưa thành thân mà.” Diệu đột nhiên ôm lấy thân mình, nhìn ta đầy cảnh giác.
“Chàng nghĩ gì thế hả? Ta chỉ muốn đem y phục của chàng đi cầm thôi.” Ta trợn
mắt lườm Diệu. Đúng là đồ hồ li thối tha, đầu óc toàn những chuyện xấu
xa.
“Nàng hám tiền đến phát điên rồi à, bộ y phục đã rách đến độ này còn muốn mang đi cầm đồ?”
“Không sao, mua ít kim chỉ về khâu lại là có thể đem cầm được rồi.”
“Nhưng nó rất bẩn.”’
“Đem giặt đi không phải sẽ sạch ngay sao?”
“Lại còn cũ nữa.”
“Không sao, cũ cũng có giá trị riêng của nó.”
“Không đáng tiền đâu.”
“Đem cầm được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Chàng ít lôi thôi đi, rốt cuộc có cởi ra hay không?” Thật đúng là, nam nhi đại trượng phu gì mà õng a õng ẹo. Ta còn định dùng bộ y phục này để lừa ba ngàn lạng bạc đấy.
“Đây có thể coi là hung đồ ác bá không?” Diệu tỏ ra