
ớc kia, bởi vì Xuân Liễu của ta không
muốn thừa nhận thân phận của Mạnh cô nương, không duyên cớ đã bị đánh, ta là
một người lòng dạ hẹp hòi, việc này, ta còn nhớ rất rõ, chính là, ta cũng không
nguyện ý đem việc này tính ở trên người ngươi, trong lòng ta, thân phận của
Xuân Liễu tuyệt đối không thua kém cô nương nhà ngươi, cho nên, việc này có thể
coi là ở trên người Mạnh cô nương. Chính là, lời nói “xử lý ta” đó, ta có thể
thật sự ghi tạc trên người ngươi.”
Hạ Hà run run, ngơ ngác nhìn Mộ Dung Phong, oán hận
nói: “Ngươi thế nhưng nghe lén Thái tử phi cùng ta nói chuyện! Thật sự là ti
bỉ.”
“Phải không?” Mộ Dung Phong thản nhiên nói, “Đây là
hoàng cung, ta là Tứ thái tử phi, nếu là ta nghĩ biết cái gì, làm gì cần nghe
lén, chủ tớ hai người các ngươi là người ngoài, ở chỗ của người khác bàn kế hại
người khác, là việc không sáng suốt nhất.”
Hạ Hà ngơ ngác nghĩ, tối hôm qua thời điểm cùng Mạnh
Uyển Lộ nói chuyện, bên người cũng không có người ngoài, hơn nữa toàn bộ phủ Tứ
thái tử, căn bản là không có hạ nhân cũ của phủ Tứ thái tử, toàn bộ đều đã đến
Hợp Ý Uyển. Vậy là ai nghe lén các nàng tối hôm qua nói chuyện? Đem nói lại cho
Mộ Dung Phong?
“Ở đàng kia lại muốn làm ra cái trò gì đây.” Thanh âm
lười biếng của Tư Mã Nhuệ ở một bên vang lên, “Ngươi trở về nói cho Mạnh cô
nương nhà ngươi, phiền toái nàng nếu sinh bệnh, liền truyền Thái y, nói như thế
nào, nàng coi như cũng là cháu gái của ta, cũng là nên chiếu cố một chút. Nếu
là bệnh quá nặng, ta có thể cho người thông tri tới bác một chút, tới đón nàng
về nhà tĩnh dưỡng.”
“Tứ thái tử phi nói…” Hạ Hà cúi đầu, nói.
“Hạ Hà phải không?” Tư Mã Nhuệ lạnh lùng nói, “Một cái
nô tài, cũng dám tự xưng chính mình chủ nhân là Tứ thái tử phi, thực nghĩ rằng
Tư Mã Nhuệ ta là người dễ nói chuyện sao? Trở về nói cho Mạnh cô nương nhà
ngươi, tuy rằng là cử hành nghi thức, nhưng suốt cả nghi thức ta chưa từng lộ
diện, hơn nữa hỉ khăn là chính nàng tháo xuống, căn bản là không xem như là
người của Tư Mã Nhuệ ta. Nếu không nghĩ muốn ta thật sự không chừa chút mặt mũi
đưa nàng trở về, liền chính mình ngoan ngoãn rời đi.”
Hạ Hà ngẩng đầu lên, trong lòng thật sự là không rõ,
Mạnh Uyển Lộ vì cái gì lại thích một nam nhân không thể nói lý như vậy. “Tiểu
thư vẫn đem ngài đặt ở trong lòng, ngài lại đối đãi với nàng như thế, cho dù là
ngài thật sự không nghĩ muốn nàng, ngài cũng nên chính mình đi cùng nàng nói
chuyện, nay ở trong mắt người bên ngoài nàng đã là phi tử của ngài, nếu muốn
nàng trở về, ngài không phải chính là muốn nàng chịu chết sao?”
“Người ngoài?” Tư Mã Nhuệ khẽ hừ nhẹ một tiếng, “Người
ngoài có liên quan đến Tư Mã Nhuệ ta sao? Người ngoài nghĩ như thế nào cùng Tư
Mã Nhuệ ta có quan hệ gì đâu? Ngươi một cái nô tài nho nhỏ cũng dám dùng khẩu
khí như thế cùng ta nói chuyện, thật là chán sống. Nàng nguyện ý như thế nào,
là tự do của nàng. Ta nghĩ muốn như thế nào, là tự do của ta. Ta đối với nàng
căn bản không có tình nghĩa gì, đừng nói với ta cái gì là không nên.”
“Nô tỳ chính là cảm thấy tiểu thư đáng thương, tiểu
thư tưởng niệm ngài, hàng đêm không thể ngủ, cho dù ngài thật là chán ghét
nàng, cũng nên tự mình đi cùng nàng nói chuyện.” Hạ Hà hoàn toàn là bộ dáng bất
cứ giá nào, nhìn chằm chằm Tư Mã Nhuệ, lớn tiếng nói.
“Hạ Hà cô nương nói đã có vài phần đạo lý.” Mộ Dung
Phong bỗng nhiên nhẹ nhàng cười cười, trêu chọc nói, “Xem niệm tình nàng trung
tâm hộ chủ như thế, chàng làm gì cùng nàng so đo. Ta xem, chàng cũng nên tự
mình cùng Mạnh cô nương nói rõ ràng, miễn cho nàng vẫn không bỏ xuống được, hơn
nữa, chàng nếu là không nói rõ ràng, Hạ Hà cô nương này sẽ không đối với chàng
như thế nào, lại nhất định có thể đối ta như thế nào đó.”
Tư Mã Nhuệ hơi nhíu một chút mày, không tình nguyện
nói: “Được rồi.”
Mộ Dung Phong nhẹ nhàng đi đến bên người Hạ Hà, thanh
âm nhẹ nhàng, cúi đầu nói: “Hạ Hà, nơi này là hoàng cung, một nơi không có địa
phương nào có thể mạnh hơn, trừ phi ngươi có lý do mạnh hơn, nếu là còn muốn
chiếu cố tốt Mạnh cô nương, hãy thu liễm một chút cái gọi là cá tính của ngươi,
nếu không, ta cam đoan, ngươi ra khỏi cửa này, khó bảo toàn có thể hay không
trở lại Tứ thái tử phủ. Ngươi là trung tâm hộ chủ, nhưng bên người Mộ Dung
Phong ta cũng có người trung tâm không nhị. Ngươi tin sao?”
Hạ Hà sửng sốt, giương mắt nhìn Mộ Dung Phong, lại
nhìn đến một đôi mắt thâm thúy như biển, thấy không rõ những gì bên trong, lại
cảm thấy bình tĩnh mà ôn hòa, giống như sở hữu bao dung. Trong lúc nhất thời,
thế nhưng có chút sợ hãi, trong ánh mắt này có nhiều lắm thấy rõ, nhiều lắm
sáng tỏ, làm cho nàng không thể che giấu.
Mưa lớn căn bản không thể bung dù đi được, ngồi ở
trong nhuyễn kiệu, bất quá mới chỉ là dấu hiệu sắp mưa ướt đẫm kiệu. Tư Mã Nhuệ
ngồi ở trong kiệu, tâm tình có chút lo lắng, Mạnh Uyển Lộ này quả thực không
phải đáng giận bình thường, mới sáng sớm đã không làm cho hắn sống yên ổn. Hắn
không phải chưa từng gặp qua nữ nhân thích hắn, nhưng bởi vì cùng Mạnh Uyển Lộ
có chút quan hệ thân thích,