Old school Swatch Watches
Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324142

Bình chọn: 8.5.00/10/414 lượt.

ên ngôi, có con, bận rộn xử lý chính sự, loại cảm giác này đã lâu y không có

cho đến khi gặp Mộ Dung Tuyết. Vẻ đẹp của nàng, tuổi trẻ của nàng, nàng sùng

bái y, nàng như con chú chim nhỏ nép vào người y… Tất cả đều làm cho nhiệt

huyết của y sôi trào.(E: ông hoàng thượng này làm cho ta sợ quá -”-)



Thái hậu thở dài, lắc đầu – “Nếu trong mắt ngươi còn

người mẹ này, hãy đem Mộ Dung Tuyết trả về Mộ Dung vương phủ đi.”

“Mẫu hậu, Tuyết nhi đã là người của hoàng nhi, làm sao có thể trở về Mộ Dung

vương phủ được nữa, nàng chưa làm sai chuyện gì, hoàng nhi dĩ nhiên không thể

bỏ rơi nàng.” – Hoàng thượng không chịu nhượng bộ.

“Ngươi!…” – Thái hậu giận đến không nói nên lời.

“Tổ mẫu.” – Mộ Dung Phong ý bảo thị nữ trong phòng lui ra ngoài, mặc dù toàn là

người thân tín, nhưng chuyện như thế này vẫn không nên để người ta chê cười thì

hơn, những người này tuy ngoài miệng không dám nói, nhưng không ngăn được trong

lòng họ không nói, khi rảnh không truyền đi – “Đừng tức giận mà, chuyện nhỏ

nhặt đâu đáng để Tổ mẫu phải tức giận.”

Thái hậu nhìn Mộ Dung Phong, không hiểu nàng nghĩ gì.

“Tổ mẫu” – Mộ Dung Phong nhỏ giọng nhẹ nhàng nói, trên mặt biểu tình bình thản

trầm tĩnh, thanh âm nhẹ nhàng, ngữ khí thản nhiên – “Phụ hoàng bây giờ đương

cao hứng, Tổ mẫu cứ ngăn trở ngài như thế chỉ khiến ngài trong lòng ngoài miệng

đều không vui, chỉ một Mộ Dung Tuyết mà khiến Tổ mẫu và phụ hoàng tức giận với

nhau, Tiểu Tuyết thật là bất hiếu. Nay việc đã đến nước này, chi bằng cứ để cho

phụ hoàng tự mình xử lý mọi việc, để ngài đi thừa nhận với cha mẹ Phong nhi, để

ngài đi an ủi Lưu nương nương và Nhị thái tử, còn người nên ngồi ngoài cuộc,

thanh tĩnh hạnh phúc.”

“Đúng đó” – Tư Mã Nhuệ ở bên tiếp lời – “Tổ mẫu, người có tức giận đến thế nào

cũng chẳng thay đổi được sự đã rồi. Phụ hoàng vẫn chăm cho chính sự, chẳng qua

Mộ Dung Tuyết kia quả là một tiểu cô nương xinh đẹp như hoa, phụ hoàng nhất

thời cũng khó kháng cự, nay đã sủng hạnh rồi, coi như cũng là người của Tư Mã

gia chúng ta, bây giờ mà đuổi về, e là chỉ có một con đường chết thôi. Tổ mẫu,

người mặc kệ đi thôi.”

Thái hậu thở ra một hơi thật dài, vỗ về tay của Mộ Dung Phong, nói – “Ôi, Tổ

mẫu thật sự không có mặt mũi nào đối diện với cha mẹ con.” – Rồi liếc mắt nhìn

Hoàng thượng và Lưu phi, mệt mỏi nói – “Ta mệt rồi, các ngươi lui đi. Chuyện Mộ

Dung Tuyết ngươi tự mình xử lý đi, còn chuyện ân chuẩn ở cùng phủ, vi nương ta

thật sự không thể đáp ứng, ngươi thích phong gì thì phong, chỉ cần đừng để nàng

xuất hiện trước mặt ta là được. Còn nữa ta cũng không thừa nhận thân phận nàng

là phi của ngươi.”

“Tạ ơn mẫu hậu” – Hoàng thượng hớn hở cười trả lời, liếc mắt một cái nhìn Mộ

Dung Phong, nhưng thấy bộ dáng Mộ Dung Phong lại lạnh nhạt, cũng chẳng liếc mắt

đến mình một cái, đôi mắt lẳng lặng nhìn nơi khác, dường như người vừa mới nói

chuyện không phải là nàng, cứ như thể nàng không có mặt ở đây vậy.

“Có điều” – Thái hậu chua chát nói – “Tuy nha đầu kia làm ta tức giận, nhưng

việc này không có liên quan tới Phong nhi, e rằng ngươi phong nha đầu kia làm

phi, Phong nhi sẽ phải quỳ nghênh đón, ta không thích như thế. Bây giờ trong

tay Phong nhi có thánh tổ kim bài, ấn tổ huấn ta ban cho, Phong nhi thấy ngươi

không phải hành lễ, chỉ bái sơ sơ là đủ. Cho nên nó gặp nha đầu kia cũng không

cần phải hành lễ, ngươi có bằng lòng không?”

Hoàng thượng sửng sốt, làm sao mẫu hậu có thể mang thánh tổ kim bài ban thưởng

cho Mộ Dung Phong, nàng sao lại có mị lực lớn đến thế, có thể làm cho mẫu hậu

ân sủng nàng đến thế?

Liếc mắt nhìn qua, Mộ Dung Phong một thân nguyệt sắc quần áo, tươi mát thoát

tục, nhã lệ như tiên, nhìn đã thấy thân, nghĩ đã thấy vui. So sánh với Mộ Dung

Tuyết, Mộ Dung Tuyết còn có chỗ không bằng (Juu: thói đời, thứ ngoài

tầm tay lúc nào chả hơn thứ nắm được rồi =.=”
). Mộ

Dung Tuyết đẹp như đồ sứ tinh mĩ, cần cẩn thận che chở, bỉ mỉ bảo vệ; mà Mộ

Dung Phong lại tựa như núi rừng trong gió tươi mát, hoa đẹp, suối chảy, làm cho

tâm hồn người ta rung động. Mộ Dung Tuyết có thể khiến người ta vì nàng mà bỏ

cả sinh mệnh, Mộ Dung Phong lại khiến người ta vì nàng mà quý trọng sinh mệnh,

một người làm người ta bi quan, một người làm người ta hạnh phúc.

“Phụ hoàng, người nhìn gì mà ngây ra thế?” – Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng đứng bên cạnh

Hoàng thượng, nhỏ giọng trêu chọc – “Phong nhi là con dâu của người đó, có phát

hiện nàng xuất sắc hơn cả Mộ Dung Tuyết, người cũng nên chỉ dừng lại ở đó thôi.

Nếu người cứ dùng loại ánh mắt này nhìn Phong nhi, đừng trách Nhuệ nhi không

nói trước. Đã sủng hạnh Mộ Dung Tuyết rồi thì lo mà bảo vệ nàng ta cho tốt đi.” (Juu: yêu Nhuệ ca :x)

Hoàng thượng trừng mắt nhìn Tư Mã Nhuệ một cái, không thốt nên lời.

Tư Mã Nhuệ mỉm cười, lại lăng mình đến bên cạnh Mộ Dung Phong, vui vẻ hớn hở

nhìn Mộ Dung Phong, trong lòng rất thỏa mãn.

“Tư Mã Nhuệ, ngươi cười cái gì đấy?” – Mộ Dung Phong nhướng mày – “Ngươi cười

trông rất xấu xa, chắn chắn không phải chuyện tốt.”

“Mộ Dung Phong, ta quyết định