
sẽ yêu nàng thật thật nhiều” – Tư Mã Nhuệ cười tà
tà, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc, như thể thề bồi. (Juu: aaaaa đáng yêu quá
:x)
Mộ Dung Phong nhẹ nhàng nhíu mày, không thèm để ý tới hắn.
Tư Mã Cường nhìn mẫu thân nằm trên giường, vẻ mặt cô đơn và buồn bã.
“Cường nhi, không cần phải như vậy, vi nương biết, con cũng không thích con bé
Mộ Dung Tuyết kia, chỉ lo phụ hoàng sủng hạnh nó mà bỏ bê quốc sự, lạnh nhạt
với vi nương.” – Lưu phi gượng cười – “Dù cho Hoàng thượng có nạp con bé kia
làm phi thì vi nương vẫn có biện pháp đối phó.”
“Nương” – Tư Mã Cường mặt vẫn gượng gạo, nhỏ giọng nói – “Trong lòng con luôn
khó chịu, Mộ Dung Tuyết kia rốt cuộc có gì tốt, con thấy nàng so với các tỷ tỷ
nàng còn kém xa, chẳng qua có cái vẻ bề ngoài gỡ lại. Con đã gặp Mộ Dung Phong
ở chỗ Tổ mẫu, so ra với Mộ Dung Tuyết còn hơn gấp trăm lần, chỉ tiếc là đã gả
cho Lão Tứ.”
Lưu phi mắt sáng lên, nói – “Nghe con nói vi nương cũng thấy vậy, hôm nay ở
cung Tường Phúc cũng gặp qua nàng, nếu luận tướng mạo, nàng với Mộ Dung Tuyết
cũng sàn sàn như nhau, nhưng nếu luận khí chất cùng nội hàm, Mộ Dung Phong hơn
lấy vài lần. Gặp chuyện bình tĩnh, tâm tình bình thản, đạm bạc thong dong. Hôm
nay thấy nàng dường như với chuyện của Mộ Dung Tuyết phản ứng cực kỳ bình thản,
Mộ Dung Tuyết vinh nhục thế nào với nàng hoàn toàn vô nghĩa, nhưng vẫn dụng tâm
bảo vệ. Vi nương cũng chấm nàng ba phần, chỉ đáng tiếc đã gả cho Lão Tứ, bằng
không, cưới về cũng tốt.”
Tư Mã Cường lâm vào trầm tư, không nói gì.
“Hồng Ngọc thì tốt rồi, hiền lương thục đức, cùng con ở biên quan chịu khổ,
đáng tiếc vẫn chưa có con, vi nương trong lòng vẫn luôn có vài phần bất an.” –
Lưu phi nói nhỏ – “Trong hoàng cung vẫn chưa có tôn tử tôn nữ nào, thật không
ổn.”
“Để nương phải lo lắng, con thật là bất hiếu” – Tư Mã Cường áy náy nói – “Năm
đó vì chuyện của Hồng Ngọc đã khiến nương đắc tội với hoàng hậu, giờ cũng không
thể làm cho nương vừa lòng.”
Lưu phi cười nhẹ – “Hoàng hậu cũng không phải người hay để bụng, sớm đã không
so đo với nương. Vả lại Tư Mã Triết cũng đã cưới Mộ Dung Thiên làm phi, chắc đã
quên Hồng Ngọc rồi, toàn là chuyện xưa khi còn trẻ, nay hắn là đại thái tử,
ngày ngày theo phụ hoàng con xử lý chính sự, làm sao có thời gian mà nhớ những
chuyện cũ bao nhiêu năm trước. Chỉ có Lão Tứ, trời sinh phản nghịch, e là vẫn
hận con đoạt người yêu của huynh trưởng hắn, con đừng có chọc vào hắn là được,
Lão Tứ này, cả hoàng cung chẳng ai làm gì được hắn. Hôm nay thấy hắn xuất hiện
bên cạnh Mộ Dung Phong ở cung Tường Phúc, vi nương vẫn còn thấy kỳ quái.”
Tư Mã Cường mỉm cười, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt Mộ Dung Phong bình tĩnh
ôn hòa – “Hai người họ là vợ chồng, xuất hiện cùng nhau là hết sức bình thường,
huống chi họ cũng đang tân hôn.”
“Con toàn ở ngoài biên quan, làm sao biết được căn nguyên bên trong” – Lưu phi
mỉm cười, nhìn con trai, chậm rãi nói – “Ngươi mà Lão Tứ vốn muốn cưới về là Mộ
Dung Tuyết kia, chứ không phải Mộ Dung Phong, cái lão Mộ Dung Thanh Lương thì
cực kỳ sủng ái Mộ Dung Tuyết, tất nhiên là không nỡ gả Mộ Dung Tuyết cho Lão Tứ
bất hảo, cho nên để Mộ Dung Phong thay thế Mộ Dung Tuyết.” – Nói đến đây, Lưu
phi ngừng một chút, lạnh lùng cười – “Nhưng không ngờ, tránh được Lão Tứ nhưng
không tránh được Hoàng thượng, một đóa hoa tươi tinh khiết như nước ấy mà lại
không minh bạch dâng lên cho Hoàng thượng.”
“Thế mà con không nhận ra Mộ Dung Phong có gì không
hài lòng với cuộc hôn nhân này” – Tư Mã Cường do dự hỏi.
“Nha đầu kia cũng kỳ quái thế đấy, nghe nói, vì tránh gả cho Tư Mã Nhuệ, nàng từng
hướng cha mẹ nàng thỉnh cầu, thậm chí không tiếc tính mạng mà phản kháng, nghe
nói cũng vì thế mà hôn mê suốt ba ngày đêm, nhưng vẫn không thể thay đổi an bài
của cha mẹ, ôi, cũng thật là đáng thương, nha đầu kia thưở nhỏ sống cùng bà
ngoại ở nơi khác, không được gần gũi cha mẹ, cho nên nàng mới không được cha mẹ
yêu thương bằng Mộ Dung Tuyết.” – Lưu phi hơi nhíu hai hàng lông mày – “Kỳ thật
nương cũng rất khó hiểu, Mộ Dung Phong nửa điểm cũng không kém nhan sắc hơn Mộ
Dung Tuyết kia, vì sao Mộ Dung vương phủ chỉ nghe tiếng mỗi Mộ Dung Tuyết xinh
đẹp như tiên, mà chẳng nhắc tới Mộ Dung Phong cũng xinh đẹp động lòng người?…kỳ
quái hơn, sau khi nàng được gả về phủ Tứ thái tử, lại biểu hiện bình tĩnh lạnh
nhạt, như thể chấp nhận số phận, cũng không thấy khóc lóc thảm thương. Mà nàng
còn rất được Thái hậu và Hoàng hậu yêu thương, nhất là Thái hậu, hiếm ai được
người sủng ái như thế. Hôm nay khi thấy nàng và Tư Mã Nhuệ xuất hiện cùng nhau,
ta còn không tin ở mắt mình, con không biết chứLão Tứ này, dường như chẳng bao
giờ qua đêm ở phủ, toàn ra ngoài chơi bời phong lưu, thậm chí còn công khai qua
lại với một thanh lâu nữ tử. Ở trong cung mà gặp được hắn, thực sự là rất hiếm
hoi.”
Tư Mã Cương cười nhẹ – “Ánh mắt con chẳng sai bao giờ, hôm ấy gặp nàng, đã thấy
ngay nàng thông minh thanh tú, không phải một nữ tử tầm thường, chỉ tiếc đã
thuộc về một kẻ không có tiền đồ như Lão Tứ, thật là đ