Xa Xôi Đôi Đường

Xa Xôi Đôi Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321930

Bình chọn: 10.00/10/193 lượt.

mặt với cuộc sống xô

đẩy nơi thành phố. Đó là lời nói của những người nhà quê lên thành phố

làm việc. Họ cho rằng cuộc sống quá xa hoa và không thể chịu đựng được.

Lãm không tin vào điều gì cả. Lãm chỉ hi vọng có một công việc tốt là

đủ. Những cái xô đẩy mà người ta nói Lãm không cần nghe làm gì. Lãm muốn biến thành con cóc con trong câu chuyện của Linh: Ở dưới chân núi có

một đàn cóc, thường ngày chúng sống rất vui vẻ và nhảy nhót nô đùa.

Chúng rất thích dọc mưa vì trời mưa làm chúng dễ chịu và có nhiều mồi.

Một ngày nọ. Có một con cóc nhìn lên một đỉnh núi và thì thầm: ước gì

mình leo lên tới trên đó để nhảy nhót thì vui lắm đây! Nhờ ý tưởng đó mà những con khác cũng bắt tay leo lên. Từng con cóc leo lên và từng con

rớt xuống. Chúng thay phiên nhau mà nói rằng không thể leo lên được vì

dốc cao và trời mưa nữa. Thế là chúng truyền miệng nhau mà nói rằng khó

lắm, không thể leo lên được đâu. Cuối cùng những con cóc trông lên đỉnh

thì thấy một con cóc con đang ở trên. Bọn cóc lớn thấy thế liền hỏi bí

quyết. Con cóc con chỉ vào lỗ tai của mình và nói: tôi bị điếc tôi không nghe mấy người nói gì. Như thế đấy. Đó là một ngụ ý mà Linh đã cố tình

nói cho Lãm nghe. Lãm thích lắm và lấy câu chuyện này làm câu chuyện an

ủi mình. Lãm gật đầu và dựa vào một người bên cạnh. Một cô gái có một

mùi hương đặc biệt. Lãm cố nhướng mắt mình lên xem mặt nhưng không mở

nổi. Cơn buồn ngủ đã kéo Lãm vào những giấc mộng đẹp. Lãm không còn nghe thấy lời nói của những bà nhiều chuyện bên cạnh nữa.

Chuyến xe dừng lại. Lãm giật mình nhìn lại thì chỉ thấy dáng một người

nào đó thúc Lãm tỉnh dậy. Lãm mở mắt ra thì chẳng thấy ai ngoài một mình trên xe. Lãm lê bước xuống và thì thầm với bác tài:

- Cho con ngủ thêm một chút được không? Con buồn ngủ lắm!

Bác tài xế chỉ về phía băng ghế chờ đợi. Lãm hiểu ý bèn đến đó ngồi ngủ

gật tiếp. Lãm không còn nhớ gì trước khi mình bước xuống xe nữa. Lãm mơ

màn ngủ say như chết. Bỗng có tiếng nói trong trẻo cất lên:

- Anh ơi! Nhặt cho em cái khăn đi!

Lãm mơ mơ màn màn lấy khăn cho nó và nhắm mắt ngủ tiếp. Cô bé khoảng bảy tuổi lại hỏi Lãm:

- Anh ơi! Mẹ em đâu rồi!

Lãm không biết cô bé nói gì nên vờ chỉ đại khái là xung quanh. Cô bé ngơ ngẩn đứng yên một chỗ và ngồi lại gần Lãm. Nó dựa vào Lãm mà ngủ. Nó

không sợ Lãm vì nhìn Lãm không có vẻ gì xấu cả, cả hai cùng ngủ ngồi mặc cho người người qua lại.

Lãm giật mình và la lên:

- Linh ơi! Đợi anh Lãm với!

Lãm nhìn dáo dát xung quanh chỉ thấy những người tha phương đi đi lại

lại mà thôi. Lãm nhìn sang cạnh mình thì phát hiện một cô bé cứ ngồi níu lấy tay Lãm. Nó cũng ngủ say lắm rồi. Trời cũng đã sáng lên. Đèn đường

cũng đã tắt. Lãm khiều nó dậy và khẽ hỏi:

- Em ở đây làm gì? Sao lại ngồi cạnh anh? Mẹ em đâu rồi!

Nó lắc đầu không biết. Nó ra vẻ ngoan ngoãn:

- Em muốn theo anh đi chơi. Đừng đuổi em nghe anh?

Lãm nhìn và hỏi tên nó. Nó trả lời:

- Em là Bích Thảo, mẹ kêu em là bé Thảo vì em rất dễ thương.

Lãm cười vò đầu nó. Lãm nhìn nó và bảo:

- Em hãy về đi! Đi theo anh sao được.

Nó cứ bấu chặt lấy tay Lãm không chịu buông ra. Bắt quá Lãm dẫn nó theo. Lãm không sợ lạc đường vì cho rằng có địa chỉ trong tay thì nơi nào

cũng đến được. Lãm bèn đón một chiếc xe ôm để chở Lãm vào thành phố. Đến nhà Cao Long ở tạm.

Chiếc xe ôm Lãm kêu cứ chạy mãi như chạy hoài một chỗ. Lãm tỏ ra thắc mắc:

- Sao chú cứ chạy vòng vòng hoài vậy? Có lộn đường không?

Ông ta nghe Lãm nói thế mới cười:

- Ở thành phố đường giống nhau là chuyện thường thôi. Vả lại tôi và cậu cùng quê mà sau lường gạt làm gì.

Lãm không hỏi ông ta nữa. Lãm chỉ còn cách phó thác vào người chạy xe ôm này mà thôi. Lời của những người này thì chẳng thể nào đáng tin cậy

được. Lãm nhìn những con đường xa lạ mà Lãm chưa từng đặt chân đến và tỏ ra lạc quan hơn. Lãm tin rằng mình sẽ tìm được một việc làm ổn định.

Lãm nhìn con đường và suy nghĩ nhiều thứ. Cô bé theo Lãm không nói gì.

Nó chỉ quan sát Lãm một cách kính đáo để tìm hiểu về Lãm. Nó nhìn Lãm

một hồi lâu rồi thỏ thẻ:

- Anh sẽ ở đâu vậy?

Lãm nhìn nó và cười:

- Anh sẽ dẫn bé Thảo đi bụi chịu không?

Nghe từ đi bụi bé Thảo tỏ ra không lo lắng gì cả. Nó tỏ ra thích hơn nữa:

- Oa! Đi bụi là gì vậy? Có vui không anh Lãm?

Lãm nhìn vẻ mặt bé Thảo mà không trả lời. Nó trông rất ngộ không giống

một đứa trẻ đi hoang. Có thể nó vô tình lạc đường cũng không chừng. Sau

này nếu có cơ hội thì tìm gia đình dùm nó. Lãm cho là thế cũng hay nên

không phàn nàn về chuyện bé Bi đi cùng.

Ông lái xe dừng lại trước cửa một căn nhà rộng lớn. Một căn nhà với kiểu trang trí thanh lịch bên ngoài giống như một gia đình giàu có. Lãm tỏ

ra ngại ngùng nhưng đến lúc này thì Lãm không còn cách nào khác. Lãm bấm chuông gọi Cao Long. Một lúc sau thì một người đàn ông lớn tuổi ra mở

cổng. Ông ta khoảng trên bảy chục rồi nhưng hình dáng thì còn khoẻ

khoắn. Ông nhìn Lãm một hồi lâu rồi mới lên tiếng:

- Cậu tìm ai?

Lãm lễ phép thưa:

- Dạ! Con tìm Cao Long! Xin hỏi có Cao Long ở nhà không ông?

Ông ta nhìn Lãm từ trên xuống dưới rồ


XtGem Forum catalog