
ện gì, vì để cho bọn họ an tâm, báo cho họ biết, Thôi Nhân Quý đã chuyển
đến Kiền Đô, mà Tri Phủ Nam lăng hiện nay đã thay đổi người, nếu có
người muốn chứng thật chuyện lưu đày năm đó, thì những văn kiện ở Tri
Phủ Nam lăng đã từ lâu không thấy rồi. Thôi Nhân Quý tiếp theo sẽ bởi vì người nào đó mà ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao sẽ quản đến
chuyện này, mà muốn từ chỗ Cố tín tra ra, lại không có khả năng. Còn như có thể từ trong miệng dân chúng biết năm đó có một chuyện như vậy,
nhưng chỉ cần vợ chồng Cốc thị thân là thủ phủ Tây Bắc, không thừa nhận
đã từng đến Nam lăng, thì dân chúng nói nhiều lắm cũng sẽ bị cho là
người có tâm mà bịa đặt tạo thành chứng cứ giả, không ai cho là thật. Về phần các thân thích này, nếu không muốn gặp mà nói…, có thể tránh đi,
không phải chuyện đáng lo ngại.
Do hắn cứ mãi cam đoan, nên vợ chồng Cốc thị mới yên tâm mà đi trước đến Kiền Đô, Phượng hiên phái ba huynh đệ
Cung sanh một tấc cũng không rời bảo vệ bên người bọn họ.
Trong thời gian một tháng, thủ phủ Tây
Bắc nuốt một phần ba sản nghiệp ở Kiền đô, chuyện này cũng đột nhiên tạo thành chấn động ở Kiền đô. Nay hai vợ chồng thủ phủ đến định cư ở Kiền
Đô, mà người đã đến, ngay khi nghe được tin tức này mỗi người đều mong
ngóng xem kế tiếp vợ chồng thủ phủ sẽ làm cái gì, đến tột cùng là ra sao thì ngay trong buổi chiều ngày hôm đấy khi hai người tới, Hữu Thừa
tướng Bích đại nhân thế nhưng lại tự mình tới cửa bái kiến thủ phủ Tây
Bắc.
Ngày hôm sau, nhà thủ phủ mở yến hội để
mừng nhà mới, được mời đến xác thực là các quan lại quyền quý, đoán
chừng nhà thủ phủ giống như tài phú chi nguyên, mà thêm quan hệ với Bích Nhân Hoành, nhận được thời mời mọi người đều nể tình mà toàn bộ tới. Vợ chồng Cốc lương thừa tuy nói thiện lương thành thật, nhưng dù sao cũng
đã từng tay không lập nghiệp, trở thành thủ phủ Nam lăng. Hai người mấy
năm này trải qua đau khổ, càng làm cho bọn họ thu mình rất nhiều, mà
Bích Nhân Hoành chấp nhận yêu cầu của Phượng hiên, thích hợp xuất hiện,
tùy thời hỗ trợ hoà giải, cho nên, trong tình huống lần đầu tiên giao
tiếp với quyền quý cũng không làm cho hai người cảm thấy khó khăn.
Vô luận người quan lại quyền quý nào mới quen biết với Cốc Lương Thừa đều cảm thấy ông là người điềm đạm, tin
cậy kiên định, không hề có cảm giác không thoải mái, ngay cả phụ tử
Phượng Trọng Nam đều cùng Cốc Lương Thừa hợp ý, mà Mai bình dưới mạng
lưới tình báo do Cung sanh cung cấp những thứ mà các phu nhân của các vị quan gia yêu thích, hợp ý cùng các nàng giống như tỷ muội trở thành một nhà.
Đồng thời, danh tiếng của nhà thủ phủ
qua bữa tiệc được đám quyền quý bọn họ đều khen không dứt miệng, trải
qua như vậy, Cốc gia lại thanh danh đại chấn, trong thời gian ba ngày,
thủ phủ Tây Bắc không chỉ là chủ đề trong dân chúng, mà còn là nhân vật
của các vị quan viên ngắm nhìn. Bởi vậy bất kể là nhóm quan nhỏ ở trong
triều đình cố gắng đi lên cũng tốt, hay là nhóm phú thương cũng tốt, mỗi người đều cho rằng không thể không quen biết đối với đôi vợ chồng này.
Bọn họ cũng tượng trưng cho tài phú chi nguyên, lại có thể quan hệ với
thế lực ở phía sau, nhất định phải xây dựng quan hệ tốt với bọn họ. Vì
thế, tất cả moi người đều hằm hè, nghĩ hết biện pháp bái thiếp cầu kiến, lôi kéo làm quen với Cốc thị vợ chồng, trong chuyện này tất nhiên không thể thiếu mấy nhà Tề, Thôi, Mai .
Trên cơ bản mọi người đến bái thiếp cầu
kiến có thể như nguyện nhìn thấy vợ chồng Cốc thị, và được đối đãi giống như khách quý, hôm nay, hoàn toàn giống như mọi khi có người bái thiếp
cầu kiến.
Tạm thời đối với người ngoài là thân
phận quản gia Cung sanh nhìn nhìn thiếp cầu kiến trong tay, nhìn nhìn
lại người tới, biết rõ còn cố hỏ : “Các ngươi là ai?”
“Khụ! Ưm!” Thôi Nhân Quý hắng giọng một
cái, không muốn nói, lấy thân phận của ông, thế nhưng lại không có trong danh sách mở tiệc chiêu đãi, làm cho tâm tình của ông ta rất không tốt, nhưng lại không cam lòng để chạy mất con cá lớn thủ phủ này, cho nên
nghĩ rằng vợ chồng Cốc thị có khả năng đã quên mời ông ta, ông ta khoan
hồng độ lượng tha thứ cho bọn họ, lúc này da mặt dày cùng đoàn người con rể tới cửa thủ phủ để quen biết một chút.
“Vị này là phủ doãn Kiền Đô Thôi Nhân
Quý đại nhân, đây là Lễ bộ lang trung Tề Hiểu Dũng, hai chúng ta là
người ở Hàn Lâm viện, nghe nói Cốc gia cùng phu nhân di chuyển tới Kiền
Đô, đặc biệt đến chúc mừng. Nhanh đi thông báo một tiếng đi!” Cùng với
Thôi Nhân Quý, huynh đệ Tề Hiểu Dũng khinh thường giải thích tư thái cao ngạo, Mai Hiển Diệu làm người từ trước đến nay khôn khéo hơn một chút,
nghĩ rằng muốn dựa vào quan hệ của Cốc gia, trước tiên phải đem tư thái
hạ thấp một chút, dù sao muốn đến gần được Hữu Thừa tướng, về sau phải
dùng tới! Cho nên hắn không ngại trả lời vấn đề của Cung sanh.
“Hoá ra là các vị đại nhân a, tiểu nhân
có mắt như mù, các vị đại nhân xin chờ một chút, tiểu nhân bây giờ sẽ đi bẩm báo lão gia phu nhân nhà ta.” Cung Sanh làm một bộ sợ hãi, xoay
người bỏ chạy, đem bốn vị “đại nhân tựa thái sơn” này lưu tại