
chính là ba chiêu sắc bén bổ về phía Lâm Lợi
Duy, buộc hắn lui ra phía sau, tiếp theo lại dùng ba chiêu hướng đến tên còn lại.
Nội lực thật thâm hậu! Lâm Lợi Duy trong lòng cả kinh, nhưng dù sao hắn cũng là thủ lĩnh hộ vệ của tông chủ Lâm
thị, theo kinh nghiệm phong phú, hắn dần dần ổn định lại, bình tĩnh ứng
đối. Hơn nữa dựa theo các chiêu thức võ công của Phượng Hiên thì có thể
đoán hắn không phải là người hầu trong nhà những người mà mình biết.
Mười chiêu, hai mươi chiêu, ba mươi
chiêu, theo số chiêu tích lũy, Lâm Lợi Duy phát hiện tốc độ Phượng Hiên
sử dụng chiêu từ chậm sang nhanh chóng, chiêu thức nhanh mà gọn gàng.
Hơn nữa trước mắt mình lại dần dần có có vài bóng dáng Phượng Hiên sáng
ngời, nhất thời làm cho Lâm Lợi Duy nhớ lại trước kia. Hồi dựng nước bên người Tổ hoàng trái có rừng giúp, phải có sông đỡ, đó là có bốn người:
Cung, Phượng, Lam, Bích bên người, võ công phân biệt lấy Cung gia “Mạnh
mẽ – Linh hoạt”, Phượng gia “Phiêu dật”, Lam gia “Tàn nhẫn”, Bích gia
“Trầm ổn” nghe đồn khắp thiên hạ. Cung gia sở dĩ võ công cầm đầu là vì
Cung gia tốc độ ra chiêu vĩnh viễn so với người khác mau gấp đôi, hắn
chẳng lẽ là người Cung gia?
Sợ bị người khác nhận ra thân phận của
mình, Phượng Hiên sử dụng toàn bộ chiêu thức của tông chủ Cung thị mới
có thể có, tuyệt học đã lâu không có hậu thế vì thế Lâm Lợi Duy có điều
hoài nghi, bởi vì hắn đã từng thấy qua chiêu thức của Cung gia. Hơn nữa, Phượng Hiên tuy rằng tuổi không lớn, nhưng ngay từ nhỏ đã đặc biệt được Cung Thượng Hi dạy, vô luận võ công hay nội lực sớm được xếp vào hàng
cao thủ đương thời. Bởi vậy, Phượng Hiên cũng không cho hắn ít nhiều cơ
hội tìm tòi nghiên cứu lai lịch võ công của mình. Sau khi cố ý thử công
lực thủ lĩnh hộ vệ của Lâm thị hắn rốt cục cũng chơi đã, bộ pháp dưới
chân bỗng nhiên biến đổi, xuất ra chiêu độc nhất thiên hạ của Cung gia
“Mê Thiên Ảnh bước”, nhanh như sét đánh, giống như biến mất trước mặt
hai người Lâm Lợi Duy, rồi xuất hiện ở trước mặt Lâm Tuyết Nham.
Thình lình xảy ra biến hóa làm cho Lâm
Tuyết Nham ngã ra sau, sợ tới mức kêu lên: “Ngươi, ngươi muốn làm gì!?
Lâm Lợi Duy! Còn không mau . . . .”
Phượng Hiên phía sau cây quạt đang cười
vui thích, chán ghét nhìn Lâm Tuyết Nham, cuộc đời hắn chỉ biết sống
phóng túng, nửa điểm võ công cũng không có, hắn đánh ra, chỉ nghe một
tiếng “răng rắc” thanh thúy vang lên, tiếng kêu thảm thiết như tiếng
giết heo lập tức truyền khắp cả con đường. Lâm Tuyết Nham rõ ràng đã bị
đánh gãy chân, ngã xuống giữa đám người hầu mới bò lên không bao lâu.
Đợi Lâm Lợi Duy vì cứu Lâm Tuyết Nham đuổi tới thì thân hình Phượng Hiên đã nhanh như ảo ảnh, làm cho người ta nhìn không rõ phương hướng bóng dáng người trước mặt. Trở lại bên cạnh tiểu Cốc Nhược Vũ, tay trái bế nó
đang mở to ánh mắt tròn tròn, cùng với cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên.
“Thiếu gia, thiếu gia!” Thiếu gia nhà
mình bị thương, tất cả mọi người đi theo cũng chạy không thoát khỏi
trừng phạt, mọi người bối rối vội vàng kêu lên.
“Mau nâng thiếu gia trở về, đi tìm đại
phu !” Lâm Lợi Duy xem như trầm ổn, thu hồi chiêu thức, thật sâu nhìn
Phượng Hiên một cái, bước nhanh đến bên người Lâm Tuyết Nham chỉ huy
nói.
Bốn vị gia phó thật cẩn thận dùng sức
nâng Lâm Tuyết Nham đang ra sức rên rỉ. Những người khác đi theo chuẩn
bị. Nhưng mà trong lòng Lâm Tuyết Nham lửa giận ngút trời, ý bảo mọi
người không cần chắn tầm mắt của hắn. Trước khi đi hắn giống như toàn bộ người bị đau biến thành trẻ hư vậy, hung tợn trừng mắt nhìn Phượng
Hiên, đứng xuống quát: “Ngươi chờ đó cho ta, hãy đợi đấy! Ta nhất định
phải để cho ngươi biết sự lợi hại của Lâm thiếu gia ta ! Dám động thủ
đối với trưởng tử của Tông gia Lâm thị là ta đây, ngươi nhất định phải
chết!” Kiềm chế nói cho hết lời, hắn lại tiếp tục kêu rên.
Lâm Tuyết Nham đứng thẳng để đi dạo phố, lại được người ta nâng quay về, đoàn người chật vật mà đi. Về phần
Phượng Hiên sau cây quạt, nghe thấy lời hắn nói trước khi đi…, tiểu ác
ma trong lòng lúc ấy lập tức cười thoải mái, thầm nghĩ: đánh chính là
Lâm gia nhà ngươi, người khác hắn (Phượng Hiên) mới lười động thủ! Qua
nhiều năm như vậy cuối cùng ngày hôm nay mới ra một chút ác khí đã chồng chất bao lâu trong lòng! Bản thân coi như thủ hạ lưu tình không thiến
hắn, chân cũng chỉ là cắt đứt, nuôi chút thời gian là có thể khôi phục
lại mà thôi. Nếu còn không phải thời điểm, sợ tiếng xấu lan xa, chính
mình chưa bao giờ thấy qua Lâm Tuyết Nham thế mà đối với mình còn nói
ngoan độc như vậy, hừ!
Tầm mắt Phượng Hiên đi theo đoàn người
Lâm Tuyết Nham dời về phía Tần Kim Chi, trong đôi mắt to lộ ra ý uy
hiếp, nhướng mày, trầm giọng nói: “Ngươi cũng muốn đứa bé này?”
Dáng người cao ngất kia, vô hình tản mát ra hơi thở tôn quý không hợp với bộ quần áo, điều này làm cho người nhận thức được. Tần Kim Chi ban đầu
chậm đợi ở một bên, muốn từ trong lúc hai phe đánh nhau đắc lợi đoạt
tiểu oa nhi, bây giờ đành từ bỏ. Bà bĩu môi, thắt lưng giống như con rắn uốn éo,nắm khăn tơ lụa trong tay ngăn các thủ hạ tron