
ời quyến rũ, xác thực không tồi. Phượng
hiên gật gật đầu, hỏi Phượng Trọng Bắc một câu: “Nàng là các ông lựa
chọn, hay là phụ thân nàng phái người tới cửa cầu thân?”
“Cha của nàng phái người tới cửa cầu
thân.” Không rõ Phượng hiên vì sao hỏi như vậy, còn tưởng rằng có hi
vọng Phượng Trọng Bắc thành thật trả lời.
“Vậy đúng rồi, đừng nhìn nàng mặt ngoài
không có gì, nhưng mà nhà gái lại chủ động, liền đại biểu cho tám phần
là có bệnh không tiện nói ra!”
Bệnh không tiện nói ra? Không thể nào! Không nghe nói qua a!
“Có thể không sinh được đứa nhỏ!” Người nào đó loạn phỉ báng.
Không sinh được đứa nhỏ! ? Vậy còn gì nữa! Không được! Lại bị phủ quyết để một bên .
Phượng Trọng Bắc cầm lấy một bức họa
cuối cùng, tâm tình uể oải, không cần mở ra, hắn cũng biết người này là
ai, cô gái vừa rồi là nhóm thân phận cao nhất rồi, điều kiện cũng tốt
nhất rồi, mà cái còn lại là thân phận thấp nhất. Ông đem bức họa mở ra
giới thiệu nói: “Vị này là chi nữ thủ phủ Nam lăng, năm nay mười bảy
tuổi, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, tài tình học thức tuyệt không
thua kém chi nữ công vương quý tộc, gia giáo vô cùng nghiêm cẩn.” tiêu
chuẩn của Bọn họ cũng đã từ hoàng tộc, sáu gia tộc lớn, chi nữ của các
đại thần thấp nhất trong chiều các quan chức nhỏ bé, cùng với chi nữ
thương nhân rồi, nếu không thành, vậy phải làm sao bây giờ a! Chẳng lẽ
đợi một năm nữa, hay là chờ các bé gái đi vào tuổi trưởng thành?
“Nam lăng? Vân Châu nơi đó?” Không có ai phát hiện Phượng hiên đối với cô gái ôn nhu điềm tĩnh trong bức tranh
kia nhìn không chuyển mắt.
“Đúng! Người này cha mẹ là ngưòi đôn hậu thiện lương thành thật, ở toàn bộ Vân Châu đều là nổi danh đại thiện
nhân, nàng này tính tình cũng giống cha mẹ, nghe nói là tâm địa Bồ Tát
.”
“Cũng là cha của nàng phái người tới cửa cầu thân?” Cũng không có ai phát hiện người nào đó đang nhìn chằm chằm
cặp mắt to tròn tròn xinh đẹp trong bức tranh kia, nhìn ra khuôn mặt
tuấn tú hơi hơi đỏ.
“Không phải, là thuộc hạ vì việc hôn
nhân của chúa thượng nơi nơi hỏi thăm tìm nữ tử thích hợp, cảm thấy nàng cũng không tệ lắm, vừa vặn người nhà tìm người hoạ bức tranh của nàng,
liền phái họa tượng nhà mình đi, vẽ thêm một bức mang theo về.”
“A.” Càng không có ai phát hiện người nào đó từ trước đến nay trấn tĩnh lúc này tim đập nhanh hơn.
“Chúa thượng, người cảm thấy như thế nào?” Không chịu buông tha cho một đường hi vọng cuối cùng Phượng Trọng Bắc xin chỉ thị.
Phượng hiên trừng mắt nhìn, nghiêng mắt
nhìn Phượng Trọng Bắc một cái, lại đem tầm mắt chuyển tới trên bức họa,
dừng lại như vậy trong nháy mắt, bỗng nhiên đưa tay đem bức hoạ kia cuốn lại, rồi cười nhìn về phía Phượng Trọng Bắc nói: “Tứ trưởng lão từ
Phượng châu tới đây, nói vậy dọc theo đường đi đã cực khổ, hiện tại cũng có vẻ mệt mỏi, trở về Tùng viên nghỉ ngơi đi!”
Tông chủ lại nói một đằng trả lời một nẻo, Phượng Trọng Bắc không chịu buông tha cho: “Chúa thượng, chuyện này. . . . . .”
“Tiêu, Địch, đưa tứ trưởng lão đến Tùng
viên. Thuận tiện đem những bức hoạ này mang đi! Đến lúc đó đi đến phòng
ngủ của tiểu thư nhỏ, ta ở nơi đó.” Không để ý tới Phượng Trọng Bắc muốn nói lời kế tiếp…, Phượng hiên độc đoán hạ lệnh .
“Tứ trưởng lão, mời!” Chà chà, hai thân
ảnh xuất hiện ở trước mặt Phượng Trọng Bắc, che tầm mắt của ông cùng
Phượng Hiên. Thấy so với trước kia hai người càng cường tráng, thân thủ
rất cao, Phượng Trọng Bắc đành phải tiếp nhận mệnh lệnh, rầu rĩ không
vui mà thẳng bước đi.
Vì thế, bất luận là Phượng Trọng Bắc vội vã muốn khuyên Phương Hiện lựa chọn đi nữa, thì vẫn là đưa ông ta đi,
Phượng địch và Phượng tiêu thuận tiện đem bức họa ôm đi cùng, cũng không có ai phát hiện cái bức hoạ cuối cùng bị cuốn kia được Phượng hiên lén
lút để trên mặt bàn, nắm trong tay, không cho mang đi.
Nhìn bóng lưng ba người, Phượng hiên
đứng lên, nhìn nhìn chung quanh đưa lưng về phía bọn họ vệ, thấy không
có người nhìn mình, liền”Xoát” đem cuộn tranh trong tay lại mở ra, kinh
ngạc nhìn cô gái ôn nhu ánh mắt long lanh như mang theo ý cười trong bức tranh.
Được rồi, hắn thừa nhận, người này duy
nhất thuận mắt, không phải thực thuận mắt, mà là vô cùng thuận mắt! Khụ, mình đang làm cái gì, nhìn chằm chằm một bức họa giống như ngốc nghếch
ngu đần ! Phượng hiên có chút ngượng ngùng lại nhìn chung quanh một
chút, xác định ngốc dạng vừa rồi không làm cho người ta nhìn thấy, liền
thu hồi bức hoạ, nắm ở trong tay, trong đầu bắt đầu tính toán: Uhm, hắn
gần đây có nên tìm cơ hôi xin nghỉ, đi Vân Châu Nam lăng một lần hay
không?
Edit: ss gau5555
Beta: Soidaydo
Tuy rằng nổi lên ý niệm đi Vân Châu Nam
Lăng trong đầu, nhưng Phượng hiên vẫn chưa quyết định được ngày. Vẫn là
đem chuyện hôn nhân của muội tử ra lo liệu trước, rồi lo chuyện của mình sau. Hắn cực kì cao hứng chạy đến phòng ngủ của muội tử, báo cho nàng
biết Bích Nhân Hoành tới cầu thân, nhưng phát hiện muội tử không hề cao
hứng như mình nghĩ, trái lại rất giật mình, khuông mặt lộ vẻ khó xử. Sau đó lại thoáng nhìn qua đống vải vụn mà muội tử bảo bối giấu