
?
Vi Đào lại nắm tay cô, cảm
giác lạnh ngắt, so với mặt thì bàn tay cô rất lạnh. Anh lo lắng nhìn cô
rồi siết chặt tay, Cố Tịch vội an ủi, “Em cứ đến mùa đông là vậy đó,
thuộc dạng thích ứng kém, rất dễ bị lạnh tay lạnh chân”. Vi Đào nắm chặt không buông, định dùng hơi ấm của mình để sưởi cho cô.
Cố Tịch
thấy anh không thể chuyên tâm lái xe thì vội rút tay lại, áp hai tay lên mặt, “Như thế này là được rồi, trung hòa trung hòa”. Dù sao mặt cô cũng nóng đến khó chịu, vừa hay vừa hay. Vi Đào thấy cô ôm gương mặt đỏ
bừng, đôi mắt to tròn sáng rõ, rất đáng yêu, nên không nhịn được khẽ
cười. Cố Tịch thấy anh cười cũng cười theo. Con người hoạt bát của cô
lại xuất hiện, nói chuyện về bộ phim hồi nãy, trong xe bỗng chốc vui vẻ
hơn nhiều.
Anh chăm chú nhìn thẳng, trong tim thấy ấm dần lên, có cô bên cạnh, cảm giác thật tốt!
Vi Đào đưa cô đến cửa, Cố Tịch nghĩ đến không khí mờ ám tối qua thì không
dám mời anh vào trong, chỉ dựa lưng vào cửa, khẽ nói, “Hôm nay rất vui,
mai gặp anh nhé”. Vi Đào nhìn đôi mắt thẹn thùng của Cố Tịch, biết suy
nghĩ trong lòng cô nên gật đầu, tay phải đặt lên cửa, cúi xuống, hôn nhẹ vào má cô, “Chúc ngủ ngon”, Cố Tịch đỏ mặt lí nhí, “Chúc ngủ ngon”. Anh từ từ lui ra, Cố Tịch cảm thấy áp lực trên đầu giảm đi một chút, mới
ngẩng đầu lên nhìn anh, mỉm cười.
Vi Đào nhìn cô chăm chú, bàn
tay đang rút lại không kìm được lại vuốt ve gương mặt cô, Cố Tịch bị ánh mắt anh thiêu đốt, nhất thời không rời mắt được, trái tim thít lại. Vi
Đào cuối cùng nhắm mắt, đầu lại cúi xuống, lần này thực sự là nụ hôn tạm biệt, môi chạm môi, mang theo hơi ấm, rất dịu dàng, chầm chậm áp lên
rồi rời xa. Cố Tịch thậm chí cảm thấy âm thanh nuốt nhẹ của anh, tim
thót lên không dám thở mạnh, chỉ có thể bị ánh mắt anh khóa chặt.
Vi Đào lại nuốt xuống một cái, biểu cảm thoảng thay đổi, rồi cuối cùng lùi ra, buông cô, quay người rời đi.
Cố Tịch dựa vào cửa, toàn thân bải hoải yếu ớt như bị rút khô, thở hổn
hển, khó nhọc nuốt xuống. Lúc nãy, cô… cô thấy trong mắt anh có một ngọn lửa đang bùng cháy, nóng bỏng, nguy hiểm! Cô hiểu rõ đó là đại diện cho điều gì, trời ạ, khoảnh khắc đó trong tim cô lại cũng căng thẳng, điên
cuồng theo, nhất định là điên rồi!
Cố Tịch do đêm đó uống quá
nhiều nước lạnh mà thức dậy tới mấy lần! Nhưng, cứ nhớ tới âm thanh nuốt xuống của anh là ngọn lửa trong cơ thể lại bùng cháy, nhiệt độ tăng lên vùn vụt, cô… cô điên thật rồi!
Hôm sau Cố Tịch dậy thật sớm,
nhìn Cố Tiểu Tịch trong gương, đôi mắt sưng vù, uống nước quá nhiều, lại nhớ đến ánh mắt anh. Tại sao sức ảnh hưởng của anh với cô lại lớn như
thế? A a a!!! Cố Tịch vỗ vỗ mặt mình, trấn tĩnh, không thể đến công ty
trong bộ dạng này được, nhất định sẽ lộ mất! Cố Tịch tốn mất năm phút
chỉ để kiến thiết lại tâm lý, cuối cùng cũng bình tĩnh được.
Nhưng vừa xuống lầu, cô lại không thể bình tĩnh nỗi nữa. Xe của Vi Đào đang đợi ở đó, cô thầm kêu khổ rồi tiến đến.
Vi Đào xuống xe đi vòng sang, thấy vẻ mặt đau khổ của cô thì nói, “Hôm nay tuyết rơi, chắc chắn sẽ tắc đường”. Anh biết cô không muốn người khác
biết quan hệ của hai người, nhưng nghĩ rằng giao thông hôm nay sẽ rất tệ nên vẫn muốn đích thân đưa cô đi làm. Cố Tịch thấy lòng ấm áp, ngồi vào xem. Vi Đào lên xe, cài dây an toàn cho cô, sau đó khởi động. Nhiệt độ
trong xe rất ấm, xem ra anh đã đợi ở đây một lúc rồi. Cố Tịch nói khẽ,
“Đưa em đến đường Chính Dương là được”. Đường Chính Dương chỉ cách công
ty một ngã tư, rất gần. Vi Đào gật đầu, sau đó lấy trong hộc xe ra một
cái túi đưa cho cô, là bữa sáng của Vĩnh Hòa, cô hỏi anh, “Anh ăn
chưa?”. Vi Đào gật đầu, lúc nãy đợi cô, anh đã ăn rồi.
Cố Tịch
cảm động mở ra, chậm rãi ăn. Vừa ăn cô vừa hỏi khẽ, “Anh mở đài nghe
được không?”. Mỗi buổi sáng, cô đều nhân thời gian ngồi xe buýt mà nghe
bản tin sáng. Vi Đào mở đài, trong xe lập tức xuất hiện nhiều âm thanh.
Cố Tịch bỗng nhớ ra quà Tết chưa tặng anh, “Em mang quà Tết cho anh,
suýt nữa thì quên đưa”.
Vi Đào nhìn cô, “Buổi tối anh sẽ tới
lấy”. Cố Tịch thấy cổ họng thắt lại, anh tới lấy, thế… thế chẳng phải
lại đến nhà cô sao? Tiếng nuốt xuống của cổ họng trở nên rõ ràng, trong
đầu lại thấy nóng lên bất chợt. Ngừng lại ngừng lại, Cố Tiểu Tịch, mày
cứ thế này có lẽ sẽ lọt vào bảng “Nữ háo sắc Lương Thịnh” mất!
Vi Đào không nhận ra vẻ kỳ lạ của cô, chỉ nhắc cô hôm nay rất lạnh, đừng
để tay bị cóng. Cố Tịch vội gật đầu, “Em đã vũ trang đầy đủ rồi, hơn nữa trong công ty có điều hòa dễ chịu hơn ở nhà”. Vi Đào nhìn cô vẻ lạ
lùng, “Nhà em không có điều hòa sao?”. Trong nhận thức của anh, thành
phố W là nơi hai mùa nóng lạnh rõ ràng, mùa đông khi lạnh nhất cũng
khiến người ta không chịu nổi, như vậy mà lại không có điều hòa?
“Cái trong nhà là của chủ nhà, chỉ có chế độ lạnh thôi”, cô đã quen rồi, mùa đông cô dùng máy sưởi điện, dù sao cô chỉ sống một mình. Cô ở đâu thì
bày máy sưởi ở đó, cũng không thấy lạnh lắm.
Vi Đào lắc đầu,
“Chẳng trách em dễ bị cảm lạnh”. Cố Tịch mở to mắt, “Sao anh biết?”. Mùa đông cô rất dễ bị cảm lạnh, có lúc mãi mà không khỏi đ