
át thanh viên, quản lý diễn đàn… đều là những công việc ngoài công việc chính của cô. Chẳng trách Gia
Tuấn lại sung bái cô vì có thể sống tự do tự tại như vậy.
Đến
rạp, Vi Đào thấy Cố Tịch không tới thẳng chỗ bán vé mà đến cửa hàng phía dưới, trong lòng lại nghi ngại. Cố Tịch nhận ra điều đó nên nói, “Bây
giờ chẳng ai đi mua thẳng vé xem phim, vì có voucher đổi, voucher tương
đương nửa giá hoặc chỉ còn 40% giá, không nên để mất tiền oan uổng”. Vi
Đào nhìn đôi mắt sáng rõ của cô thì cười thầm, đúng là một cô gái tốt.
Hai người mua voucher, lên lầu đổi vé, chọn hai chỗ chính giữa của hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên, rồi mới rời khỏi rạp. Hai người ăn cơm ở gần đó, mua một ít đồ ăn vặt rồi vào rạp. Họ xem một
bộ phim hài, Vi Đào thật sự không hay đi xem phim, mấy lần cả rạp cười
ầm ĩ mà anh chẳng có chút phản ứng. Cố Tịch lén nhìn anh, lẽ nào cơ cười trên mặt anh đã mất khả năng? Tại sao tối qua anh có thể cười “yêu
quái” như vậy, bây giờ lại nghiêm túc đến thế, lẽ nào không khí ở đây
còn chưa đạt tới “điểm cười” của anh?
Cô dùng cùi chỏ huých anh, “Không hay hả anh?”.
Vi Đào lắc đầu, vẻ mặt cứng đơ, “Rất hay”.
“Nhưng anh không cười”.
Vi Đào ngừng lại, nghiêng đầu thì thầm vào tai cô, “Anh thích nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của em hơn”.
Soạt, tai cô nóng hực, rõ ràng là lời chọc ghẹo mà, nhưng tại sao tim lại đập nhanh như thế chứ, nhanh đến mức cô nhìn màn hình mà trong đầu chỉ toàn gương mặt anh, nụ cười anh. Ôi, cô thật sự rất vô dụng, dễ bị trúng
chiêu như vậy, ai đó chỉ cần tùy tiện ra chiêu là có thể hạ gục nhanh
tiêu diệt gọn cô rồi.
Bên tai vẳng tiếng cười khe khẽ của anh,
bàn tay anh to lớn nhẹ nhàng bao bọc bàn tay cô nhỏ bé đang đặt lên tay
vịn. Cô đỏ mặt chăm chú nhìn màn hình, nhưng dù cố đến mấy, trái tim vẫn không ngăn được hơi ấm truyền đến từ mu bàn tay, nhanh chóng lan tỏa
toàn thân. Cô chỉ cảm thấy rất nóng rất nóng, trong lòng gào thét, có
biết tiết kiệm điện năng hay không? Điều hòa mở như vậy, muốn luộc chín
người ta sao? Rõ ràng là hơi ấm tình yêu đang tăng lên, nhưng lại oán
người ta mở điều hòa quá cao. Cố Tiểu Tịch, mày thật chẳng có đạo đức!
Xem phim xong, hai người mặc áo khoác lên, theo dòng người ra ngoài. Đông
người chen chúc, Vi Đào giữ cô phía trước, cánh tay hơi dang ra để tránh cho cô bị người ta chen lấn. Cố Tịch hơi cúi đầu, hơi thở của anh nhẹ
nhàng bao bọc cô, có một cảm giác an toàn đặc biệt. Bên cạnh có đôi tình nhân thấy Vi Đào làm thế, cô nàng kia cũng kéo kéo bạn trai mình, ánh
mắt khiêu khích, “Bạn trai người ta tốt chưa kìa”. Cố Tịch lại đỏ mặt,
cánh tay Vi Đào giữ lấy cô hơi siết lại, anh cũng nghe thấy rồi.
Hai người ra khỏi rạp, bước đến trước cổng khu thương mại. Cố Tịch bị cơn
lạnh như cắt da bao vây, toàn thân run bắn. Trời ơi, tuyết rơi rồi! Lúc
nãy khi họ ăn cơm vẫn chỉ mưa bay bay, lúc này bầu trời đã bắt đầu có
hoa tuyết rơi, nhẹ nhàng phiêu phất dưới ánh đèn. Vi Đào vội ôm cô vào
lòng, “Lạnh rồi hả?”. Cố Tịch mỉm cười lắc đầu, nhưng răng thì không
ngừng va vào nhau lập cập.
Vi Đào nhìn trời, “Hay là em đợi ở
đây, để anh lái xe tới”, nói xong định cởi áo khoác ra. Cố Tịch vội giữ
tay anh, “Đừng cởi, sẽ cảm lạnh đó”. Vi Đào vẫn kiên trì, cô rất lạnh,
anh biết. Cố Tịch thấy không thể ngăn cản anh thì đành khuyên, “Vậy
chúng ta cùng đi lấy xe”. Vi Đào nhìn bên ngoài, kéo mũ của cô thấp
xuống, kéo cổ áo khoác của cô chặt hơn, sau đó mở khóa áo khoác của
mình, vòng tay ôm lấy cô. Cố Tịch thấy lòng ấm áp, cảm động nhìn anh,
“Vi…”. Vi Đào ôm cô đi thẳng, “Ôm anh đi”. Cố Tịch run rẩy vòng tay ôm
eo, dựa vào lòng anh. Anh siết áo khoác lại, bao trọn một bên người cô,
sau đó cẩn thận ôm cô đi về phía bãi đậu xe.
Khoảng mười mét
ngắn ngủi thôi, nhưng hai người lại đi rất cẩn thận, anh dẫn cô tránh
từng vũng nước, sợ cô bị gió thổi lạnh nên ôm chặt trong lòng. Cố Tịch
chỉ ngửi thấy mùi hương riêng có của anh, hương vị chanh nhàn nhạt, anh
thích dùng xà bông hương chanh? Mùi vị nam tính đặc trưng khiến cô dần
dần ngây ngất. Dưới tay cô là hơi ấm của anh, nhịp tim đập dữ dội gõ vào mặt cô, hơi nóng trên gò má cô tăng lên không ngừng, như thế này ngay
cả tuyết rơi cũng không làm tan nổi hơi nóng này. Lần đầu cô cảm nhận
được câu “Để anh sưởi ấm” trong bài ca mình hay hát. Giữa mùa đông quả
nhiên chẳng gì ấm áp bằng vòng tay ôm chặt thế này.
©STENT
Ngồi vào trong xe, Vi Đào vội cởi áo khoác đắp lên người Cố Tịch, sau đó
khởi động xe, mở điều hòa. Cố Tịch nhìn anh, ngập ngừng rồi thôi. Vi Đào mỉm cười, “Cứ đắp trước đã, đợi điều hòa tăng nhiệt độ lên rồi bỏ ra”.
Cố Tịch dựa lưng vào ghế, chầm chậm gật đầu.
Vi Đào nhanh chóng
lái xe đi. Không ngờ ra ngoài chơi một chuyến lại gặp tuyết, nhưng dạo
bộ trong tuyết cũng thú vị lắm. Anh một tay lái xe, tay kia gỡ mũ ra cho cô, nhẹ nhàng đặt lên bệ, sau đó gạt những sợi tóc trước trán cô sang
bên, mu bàn tay khẽ chạm vào má cô, “Lạnh không?”. Cố Tịch lắc đầu, hơi
nóng trên mặt hẳn đã có thể làm tan tuyết bên ngoài rồi, anh chạm vào
như vậy, lẽ nào không thấy nóng ư