
rất tốt. Cố Tịch nghiên cứu vẻ mặt
của Phương Phi rồi dè dặt hỏi, “Cậu có cảm tình với anh ấy không?”.
Phương Phi trợn tròn mắt nhìn cô, Cố Tịch vội xoa mặt, nói tiếp, “Kỳ
thực tính cách như Tiết Khải nên tìm một cô gái hoạt bát một chút, cậu
thích hợp đó”. Phương Phi nghĩ đến gương mặt ôn hòa của Tiết Khải, đôi
mắt dịu dàng, hai má hồng hào, thật sao? Thực ra cô cũng thấy Tiết Khải
rất được, nhưng cô lo tính cách của mình sẽ không hợp với anh.
Cố Tịch thấy bạn không phản đối thì nói hay là cả nhà tìm cơ hội tụ tập
với nhau, hiểu nhau rồi sẽ biết hợp hay không. Phương Phi nghĩ đến giọng nói trầm ấm của Tiết Khải, e thẹn gật đầu đồng ý.
Cuối tuần Cố
Tịch gọi điện cho Tiết Khải, hẹn anh cùng đi ăn, Tiết Khải vui vẻ đồng
ý. Buổi tối bốn người y hẹn đến quán Hồng Đinh Đậu Lao để ăn hải sản.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, Cố Tịch chính thức giới thiệu với Tiết
Khải rằng Vi Đào là bạn trai mình, nhìn thấy vẻ ảm đạm thoáng qua trong
mắt anh, cô không khỏi áy náy. Nhưng Tiết Khải rất nhanh chóng vui vẻ
chúc mừng hai người. Thực ra từ lần gặp ở sân bay, anh đã nhận ra cơn
sóng ngầm giữa hai người. Tuy nhiên lúc ấy anh vẫn ngỡ mình và Vi Đào
cùng tranh chấp công bằng nên tối Cố Tịch đi hát karaoke anh đã tới. Chỉ khi nhìn thấy Vi Đào đột ngột xuất hiện, thản nhiên nói đưa Cố Tịch về, cô không từ chối, thậm chí còn có chút vui mừng, anh mới hiểu ra, giữa
họ không có chỗ cho anh.
Tiết Khải cũng nhận được điện thoại nhà
gọi đến, quan tâm hỏi han anh và Cố Tịch tiến triển thế nào, anh đều
viện cớ bận rộn để ậm ừ cho qua. Nhưng ban đêm thỉnh thoảng nhớ đến lần
trò chuyện với Cố Tịch ven hồ, anh cũng có chút tiếc nuối, nếu anh tích
cực hơn, liệu sự lựa chọn của cô có khác đi?
Tối nay nhìn chỗ
ngồi của bốn người, Tiết Khải lại càng thêm chắc chắn. Vi Đào và Cố Tịch ngồi cạnh nhau, anh và Phương Phi ngồi phía đối diện, như thế đã chứng
tỏ mối quan hệ của họ, anh nào còn cơ hội nữa.
Cố Tịch thấy Tiết
Khải phóng khoáng chấp nhận thì rất cảm kích, nỗi day dứt cũng giảm bớt. Cô khéo léo gợi chủ đề, không ngừng khen Phương Phi giỏi giang hoạt
bát, lạc quan tích cực, Tiết Khải chỉ mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng
cũng nói suy nghĩ của mình. Nhưng đa phần là Tiết Khải cùng Vi Đào nói
đến những vấn đề của cánh đàn ông, còn Phương Phi bình thường vốn hoạt
bát thì hôm nay lại đặc biệt trầm lặng, bẽn lẽn đến mức không giống cô
nàng tí nào.
Nhân lúc đi vệ sinh, Cố Tịch hỏi Phương Phi hôm nay
sao im lặng thế? Phương Phi hơi nhíu mày thở dài nói Tiết Khải không mấy hứng thú với mình, mỗi lần cô hỏi gì, anh chỉ trả lời ngắn gọn rồi
chuyển chủ đề. Cố Tịch vội nói không đâu, có lẽ Tiết Khải là dạng chậm
mà chắc, cần tiếp xúc nhiều hơn. Phương Phi cười khổ, ngay cả cơ hội anh cũng không cho thì làm sao mà tiếp xúc? Cố Tịch ôm bạn an ủi, muốn tìm
hiểu Tiết Khải thì phải nhẫn nại.
Ăn tối xong, Cố Tịch nói còn có việc với Vi Đào, nhờ Tiết Khải đưa Phương Phi về, anh vui vẻ đồng ý.
Nhìn Tiết Khải và Phương Phi lên xe đi, Cố Tịch khoác tay Vi Đào ra xe, hỏi anh, “Anh nghĩ hai người đó có ổn không?”.
Vi Đào không trả lời ngay, chỉ cúi đầu nhìn cô, “Thuận theo tự nhiên
thôi”. Dù sao mục đích của anh đã đạt được, tối nay thấy Tiết Khải mỉm
cười chúc mừng họ, là anh biết đối phương đã bỏ cuộc. Người đàn ông như
Tiết Khải sẽ không bám riết dai dẳng, chỉ phong độ thừa nhận mình đã đến chậm một bước. Anh chính vì đoán chuẩn tính cách đó của Tiết Khải mới
muốn công khai thân phận mình sớm nhất, như thế Tiết Khải sẽ không còn
ảo tưởng nữa. Nhưng xem tình hình tối nay thì Tiết Khải chẳng mấy quan
tâm đến Phương Phi, còn Phương Phi cũng có vẻ e thẹn quá, không thể
khiến Tiết Khải hiểu hết. Nên giữa họ có khả năng hay không thì sau mới
hạ hồi phân giải được. Có điều, hiện giờ anh chỉ quan tâm Cố Tịch và
anh, những người khác tạm gác sang bên đã.
Cố Tịch nghe anh nói
thế thì bỗng cảm thấy có chút bực bội bĩu môi, “Tiết Khải dù sao cũng là con trai của đồng nghiệp mẹ em, em cũng mong anh ấy có chốn về tốt đẹp, còn Phi Phi thì thật sự rất tốt mà”. Mong rằng họ sẽ thành, cô cũng dễ
ứng phó với gia đình hơn.
Vi Đào đỡ cô ngồi vào xe, vỗ vỗ đầu cô, “Đừng lo, sẽ ổn thôi”.
Cố Tịch trên đường về vẫn băn khoăn chuyện của Phương Phi, như sực nhớ ra
điều gì, “Nếu Phương Phi cũng không thích kiểu người như Tiết Khải thì
sự sắp đặt này của chúng ta chẳng phải là công cốc ư?”.
Vi Đào cười thầm, lắc đầu không trả lời. Cô nghĩ nhiều rồi, anh thấy Phương Phi chắc là rất có cảm tình với Tiết Khải.
©STENT
Cố Tịch nghĩ đến chuyện phòng tập, nói, “Không chừng Phi Phi thích dạng
đàn ông mạnh mẽ, lần trước ở phòng tập, cô ấy nói đàn ông vóc dáng khỏe
mạnh cơ bắp là rất MAN. Còn cá tính ôn hòa dịu dàng như Tiết Khải, em sợ cô ấy sẽ thấy chán”. Vi Đào nghe xong mắt sáng lên, “Mấy gã kia dáng
đẹp lắm à?”.
“Vâng, cơ bắp rất đẹp, cảm giác rất an toàn.” Cố Tịch nghĩ đến lời Phương Phi nói, bất giác gật đầu.
Vi Đào nhìn cô, gân xanh trên mặt hơi hằn lên, ánh mắt nhanh chóng chuyển
động, thản nhiên đổi chủ đề khác, “Khi nào