
em nghỉ phép năm?”.
Cố Tịch thắc mắc vì sao anh hỏi thế, nhưng vẫn thành thục trả lời là chưa
có kế hoạch, thường thì phải xem công việc bận hay không rồi tính. Vi
Đào nghĩ ngợi, “Vậy tháng sau nhé, tháng sau anh đi học bồi dưỡng ở Đại
Liên, em đi cùng anh luôn”. Cố Tịch ngớ người, không biết nói gì. Anh đi việc công, cô đi nghỉ, nếu để đồng nghiệp biết nhất định sẽ bàn tán sau lưng cho xem.
Vi Đào nhận ra nỗi lo của cô, “Em có thể đi cùng
Phương Phi, anh có bạn ở Đại Liên, ăn ở không cần lo”. Cố Tịch nói khẽ
phải suy nghĩ đã. Mấy năm trước cô nghỉ phép thì về quê hoặc đi du lịch, năm nay anh đề xuất thế này, cô phải suy xét.
Vi Đào đưa cô vào
nhà, Cố Tịch dựa vào tường cạnh cửa, mỉm cười chúc anh ngủ ngon, sau đó
tay ấn lên khóa cửa định mở cửa cho anh. Mỗi lần như thế, anh đều hôn
tạm biệt cô rất dịu dàng, sau đó phong nhã rời đi. Nhưng hôm nay anh lại giữ tay cô trên khóa cửa, tiến lên một bước áp sát phía trước cô, cúi
xuống hôn cô tỉ mỉ dịu dàng. Cố Tịch rơi vào sự dịu dàng của anh, đầu óc choáng váng không thể hiểu nổi sự dịu dàng bất ngờ đó là vì sao, lẽ nào vì hôm nay đã giải quyết được Tiết Khải? Cô rối bời, bị anh ép vào
tường.
Anh nắm lấy tay cô từ từ đặt lên trước ngực, khàn giọng
thì thầm vào tai cô, “Ở anh có cảm giác an toàn không?”. Cố Tịch thấy
tai tê dại, hai chân nhũn ra dựa vào tường, anh nói gì? Cái gì mà cảm
giác an toàn? Mỗi khi anh hôn và hỏi cô, cô lúc nào cũng rối loạn tới
mức không hiểu nổi.
Anh nắm bàn tay bé nhỏ của cô, di chuyển trên lượt áo, từ từ xuyên qua khe hở giữa các nút áo để đặt tay lên trước
ngực mình. Làn da nóng bỏng như than hồng khiến cô rụt tay lại, trong
lòng đang cảnh giác vô số lần, anh… anh đang làm gì thế? Anh nắm tay cô
vuốt ve trước ngực mình, giọng trầm khàn pha chút gợi cảm: “Anh cũng tập đấy”. Tai Cố Tịch nóng lên, một luồng điện chạy dọc toàn thân, dưới
ngón tay là hơi ấm rõ ràng đang tăng lên của anh, những đường nét cơ bắp dưới lòng bàn tay cô phập phồng theo nhịp thở của anh. Anh đang cho cô
cảm nhận cơ thể tuyệt đẹp của mình.
Cố Tịch xấu hổ định lên tiếng nhưng khi tiếng rên khẽ của cô thoát ra, mới bàng hoàng cảm thấy không
khí mờ ám đang bao bọc cả hai. Đầu anh tựa trên vai cô, bàn tay phải cô
đang đặt lên ngực anh, ngón tay động đậy là có thể cảm nhận được hơi
nóng từ làn da anh, hơi thở anh cứ lúc nhẹ lúc nặng phớt qua tai cô. Cô
co rúm lại dựa vào tường, lồng ngực rộng rãi săn chắc của anh ngay trước mắt cô, khoảng cách gần đến nỗi như chỉ cần thở mạnh là đầu mũi nhạy
cảm của cô sẽ chạm vào làn da anh.
Anh nắm tay cô di chuyển chậm
rãi, một bên chân len vào giữa hai đùi cô, đùi anh và cô áp sát thân
mật, “Nếu em muốn thấy dáng đẹp, thì trước mặt có đây”. Cố Tịch đỏ mặt
lắc đầu, môi anh phớt qua mặt cô khó tránh được. Cô không thích những
vóc dáng cơ bắp lực lưỡng, đó là do Phi Phi nói, cô… cô chỉ cảm thấy
người có da có thịt một chút thì trông càng có cảm giác an toàn thôi.
Vi Đào biết anh nên buông cô ra, cứ thế này thì cơ thể căng cứng sẽ bộc lộ khao khát điên cuồng trong lòng mất. Anh không muốn, không muốn dọa cô
sợ, nhưng cứ nghĩ đến cô thích ngắm cơ thể gã đàn ông khác là cơn giận
trong lòng lại gào thét. Anh không phải thánh nhân, nếu không vì trân
trọng yêu thương cô, thì mấy lần hôn say đắm dẫn đến khao khát có được
cô, anh suýt đã không dừng lại được. Còn cô lại nói có cảm giác an toàn ở người đàn ông khác, đây đúng là một sự khiêu khích lộ liễu đối với anh. Cảm giác bàn tay bé nhỏ e thẹn của cô đặt trước ngực, sự mềm mại dịu
dàng đó gợi lên dục vọng trong anh. Anh muốn cô biết anh đã chịu đựng
khổ sở đến nhường nào. Nếu cô có tưởng tượng gì, thì cũng chỉ có thể
tưởng tượng về anh; nếu cô cần, cũng chỉ có thể cần anh!
Khi cô
thấy gương mặt anh từ từ dịch ra xa, ngọn lửa rừng rực nhảy múa trong
mắt, cô dù ngờ nghệch đến mấy cũng biết, giữa họ ngoài tình yêu ra, còn
có một thứ đang thiêu đốt, tên nó là “Dục vọng”.
“Chủ nhật về nhà em”, anh khàn giọng ném lại một câu rồi nhanh chóng rời đi. Cố Tịch cứ bối rối băn khoăn mãi bởi câu nói của Vi Đào, nhanh thế đã ra mắt rồi sao? Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị gì. Tuy bố mẹ đã gặp anh rồi,
nhưng lần trước vẫn là với tư cách lãnh đạo, lần này thân phận đột nhiên chuyển thành bạn trai, bố mẹ nhất định sẽ không tiếp nhận nổi. Hơn nữa
bố mẹ cứ nghĩ cô và Tiết Khải có khả năng quen nhau, mỗi lần gọi điện,
mẹ đều hỏi cô và Tiết Khải tiến triển thế nào. Lần nào cô cũng nói là
công việc quá bận, không liên lạc. Bây giờ không chỉ thay người, mà còn
đưa bạn trai về thẳng nhà, tốc độ hỏa tiễn này nếu là bố mẹ ai thì cũng
sẽ bị dọa cho nhảy dựng lên.
Cố Tịch do dự mãi vẫn quyết định báo trước cho nhà chuẩn bị, nếu không Vi Đào đột ngột xuất hiện, cô sợ rằng thuốc hạ huyết áp cũng vô tác dụng. Nhưng người tính không bằng trời
tính, sáng sớm mẹ cô đã gọi điện tới.
Bên kia, mẹ đã hỏi tới tấp, “Tiểu Tịch, con và Tiết Khải xảy ra chuyện gì thế hả?”.
A? Á? Cái gì mà chuyện gì? Cố Tịch hoàn toàn không hiểu tình hình, nghẹn lời.
“Tiết Khải sao lại nói c